Hắn dù muốn nói rõ nỗi lòng, muốn giải thích tất cả, … nhưng vẫn không thể làm được gì.
Lý Uyên về phòng, cô lên mạng tìm kiếm tư liệu gì đó. gương mặt vẫn rất bình tĩnh, cô cần phải tập trung vào việc quan trọng trước, làm gì có thời gian để buồn bã chứ?
Thật ra cô đang tìm mặt bằng, định sẽ mở một tìm chụp hình theo yêu cầu.
Trong tay nếu không có gì thì lo cho bản thân còn khó, nói gì đến việc chu cấp cho con.
Từ sáng đến đêm muộn, cô gái ngồi trước máy tính duỗi thẳng lưng, tiếng xương kêu răn rắc.
“ Cuối cùng cũng xong rồi”.
Cô đang lên ý tưởng và đồ dùng cần phải mua, không ngờ lại tốn cả ngày.
Lý Uyên đứng lên, cảm giác xương sống và vai mỏi nhừ, ngay cả chân cũng gần như tê liệt, không có cảm giác gì.
Nhìn vào đồng hồ, đã gần 7 giờ, cô đứng lên rồi đi xuống dưới lầu.
Bước xuống bậc thang, nhìn xuống bên dưới liền nhìn thấy bé cưng đang ngồi chơi với Triệu Tử Anh.
Nhìn thấy cô, cô ấy cười rồi lên tiếng:
“ Em xong việc rồi à?”.
“ Cũng đã ổn rồi”.
“ Ăn chút gì đi, hôm nay đầu bếp có nướng sườn, mùi vị rất ngon”.
“ Vậy … cho em một ít đi”.
Tiểu Dĩ đem sườn nướng hôi hổi với vài lát bánh mì được cắt lát vừa ăn đến đặt trước mặt Lý Uyên, bé con nào đó đang chơi vui, nhìn thấy cô đang ăn ngon liền nhìn chăm chăm, thỉnh thoảng còn chảy nước bọt.
Triệu Tử Anh cười, dùng khăn lau lau nước bọt ở khoé miệng của bé:
“ Con nhóc tham ăn này, vừa mới ăn xong, cứ làm như cô bỏ đói con vậy~”.
Làm việc căng thẳng, chỉ nhìn thấy con là bao áp lực liền tan biến.
Lý Uyên ăn xong liền tham gia cùng chơi với con bé.
Lạc Lạc đang tập lật người, trẻ nhỏ nên khung xương còn yếu, bé phải chật vật một hồi lâu thì mới có thể lật người được một nửa, sau đó liền không trụ vững mà ngã về vị trí cũ.
Cũng may xung quanh bé được bố trí nệm nên dù có té cũng không bị đau.
Bé con tập một hồi lâu mà vẫn chưa thể làm được hoàn toàn, nhưng lại kiên trì không chịu bỏ cuộc, gồng mình đến mức gương mặt bầu bĩnh đỏ lên hệt như quả dâu tây chín mọng.
Lý Uyên cùng với Triệu Tử Anh vừa thương vừa buồn cười, chỉ có thể cổ vũ bé con bằng tiếng vỗ tay.
Đến lúc lâu thật lâu, con bé thấm mệt, liền nằm yên ở đó, gương mặt đầy vẻ không cam tâm.
Một hồi sau thì thiếp đi mất.
Cả hai cô gái ngồi nhìn nhau, phì cười:
“ Con bé này đúng là … mới tập lật có một chút đã lăn ra ngủ rồi, thôi thì để mai tiếp tục vậy” - Triệu Tử Anh bế nhóc trên tay, nhìn Lý Uyên rồi nói:
“ Hôm nay em mệt rồi, chị bế con bé lên phòng, em cứ nghỉ ngơi đi”.
“ Vâng”.
Cô ngồi đó, thu dọn đồ chơi mà con gái đã chơi, sau khi dọn xong không khỏi thở dài.
Một ngày trôi qua thật là nhanh, mệt thật.
Nhưng phải cố gắng thôi … sau này …
Có khi … sẽ còn hơn thế … nữa ………
Sau lưng là ghế sofa, cô ngồi tựa lưng vào đó, được một lúc liền ngửa đầu ra sau, dần dần cũng thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, dường như nghe thấy bên tai là tiếng nói của ai đó:
“ Lúc nãy còn không biết con nhóc giống ai mà lại nằm đâu ngủ đó, thì ra … là di truyền từ mẹ”.
Là Anh tỷ tỷ sao?
Lý Uyên không nghĩ được nhiều nữa, cơn mệt mỏi ập đến làm cho cô không thể kháng cự được, thả lỏng cơ thể rồi ngủ mất.
Lúc nãy nhìn thấy cô cùng với chị mình đang chăm con nhóc nghịch ngợm nào đó, hắn đứng ở trên lầu, tìm một góc nào đó ít gây sự chú ý rồi đứng nép vào.
Vì Lý Uyên có vẻ không muốn nói chuyện cho nên hắn không dám xuống.
À nhầm, hắn làm gì mà không dám cơ chứ?1
Chỉ là, lỡ đâu cãi nhau trước mặt bé con thì không hay cho lắm …
Nhìn cô gái đang nằm ngủ với một tư thế không thể cực khổ hơn, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, vòng tay ôm lấy cô rồi bế lên.
“ Ừ~ …” - Lý Uyên khẽ phát ra tiếng động bực dọc.
Có lẽ vì không thích bị quấy rầy giấc ngủ.
Triệu Thần Hy không dám cử động, sau khi cô nằm yên, hắn liền chậm rãi nhìn.
Thấy cô vẫn chưa tỉnh, hắn thở phào rồi tiếp tục bước đi, nhẹ nhàng nhất có thể.
Từng bước từng bước đi lên phòng của cô, hắn đặt Lý Uyên xuống giường, cởi bỏ dép đi trong nhà, cẩn thận đắp chăn rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh.
Danh Sách Chương: