Lý Uyên nắm lấy cái phần cứng rắn của hắn, cảm nhận nó thực sự rất nóng, hơi thở của hắn phả bên tai, giọng nói lại nặng nề khiến cho cô không biết bản thân có đang làm đúng hay không.
Lý Uyên động tác vụng về, người đàn ông liền thủ thỉ:
" Vuốt nó đi, đừng nắm quá chặt".
Hắn cúi đầu hôn lên môi cô, chính cô cùng không biết bản thân đang chìm đắm vào nụ hôn đó, môi cô mấp máy rồi đáp lại khiến cho người đàn ông càng có thêm dũng khí, hắn cho lưỡi vào rồi càn quét.
Hắn nắm lấy bàn tay đang đặt ở trên nam că.n, không ngừng bắt nó phải di chuyển theo ý muốn, áp môi hôn vào má cô, hắn nỉ non:
" Uyên … em tuyệt quá~".
Khoảng cách gần khiến cho cô cảm nhận được hơi thở và mùi hương của hắn cứ quanh quẩn, gương mặt cô đỏ bừng, nóng lên. Ngay cả cái thứ dư thừa kia cũng ngày càng to lên, thực nóng. Nóng đến mức Lý Uyên cảm thấy tay cô sắp bị thứ đó làm bỏng đến nơi rồi.
Triệu Thần Hy di chuyển ngày càng nhanh, đến khi không thể tiếp tục chịu đựng thêm được nữa, hắn tăng tốc, gầm lên. Thứ chất lỏng đục ngầu đó dây vào tay rồi bắn lên người cô, Lý Uyên giật nảy, còn người đàn ông lúc này gục nhẹ vào người cô, thở từng hơi khó nhọc và thoả mãn.
Sau khi nhịp tim đã ổn định, hắn ngồi dậy và bế cô vào phòng tắm.
Lý Uyên không thể phản kháng được vì hiện tại cả hai tay cô đều dính đầy cái thứ nhớp nháp mà hắn tạo ra.
Người đàn ông đặt cô ngồi lên thành bồn tắm, dùng vòi sen rửa sạch đôi tay đang đặt giữa không trung, lấy một ít xà phòng rửa rửa rồi xối nước sạch, lau tay rồi bế cô ra ngoài.
Hắn đặt cô trở về giường, còn bản thân quay lại nằm ở ghế sofa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“???”.
Lý Uyên thực sự không hiểu rõ tình hình cho lắm, cô muốn thét lên hắn đang làm cái trò gì vậy … nhưng lại không có can đảm, lỡ đâu … ừm, lúc nãy bảo hắn cởi áo để cô xem thử vết thương, hắn đã … hắn đã ép cô phải … phải vuốt vuốt đến khi hắn cảm thấy thoải mái, nếu bây giờ la to, lỡ đâu hắn không kìm nén được thì người chịu thiệt thòi không phải chính là cô hay sao?
Nghĩ đến đây, Lý Uyên lắc lắc đầu rồi bọc kín bản thân trong chăn, nhắm mắt.
Sáng hôm sau, cô đem ra gương mặt mất ngủ xuống dưới nhà, có lẽ vì đã quá bữa sáng rồi nên chỉ có tiểu Dĩ đang chơi với Lạc Lạc.
Cũng tốt, không nhìn thấy hắn cô cũng an tâm hơn phần nào. Hơn nữa, nếu như Triệu Tử Anh nhìn thấy thì không biết sẽ lại trêu cái gì nữa đây.
Lý Uyên ảo não vò đầu, đếu khi cô phấn chấn lại liền dùng cho xong bữa sáng rồi cùng chơi với con gái.
Lạc Lạc đang chập chững tập đi, con bé này đúng là chẳng hiền thục và sợ sệt điều gì, cứ đòi cô ẵm ra ngoài sân để đi cho bằng được.
Lý Uyên cũng chiều theo, bé con đi vài bước liền té ngã, mặc quần dày nhưng khi té cũng không tránh khỏi bị đau, vậy mà lại không khóc.
Chơi với con một hồi liền thấy chiếc xe quen thuộc từ ngoài cửa cổng chạy vào, Lý Uyên nhíu mày, mở điện thoại liền thấy chỉ vừa mới qua giờ trưa.
Triệu Thần Hy bước xuống xe, bộ dạng chỉnh chu của hắn hoàn toàn khác hẳn đêm qua, phong trần và yêu nghiệt.
Lắc lắc đầu, Lý Uyên gào thét trong lòng.
Cô đúng là bị điên rồi, sao có thể đánh giá tích cực về cái tên không biết xấu hổ này chứ?!
Đang lúc định bỏ vào trong nhà thì đã bị gọi lại:
" Uyên".
“…”.
Cô giả vờ không nghe thấy, chạy một mạch không quay đầu nhìn lại.
Người đàn ông bơ vơ đứng đó, tiểu Dĩ bế Lạc Lạc nhìn cảnh tượng trước mắt cảm thấy bản thân không nên chen vào, len lén bế bé vào trong nhà.
Vốn dĩ hôm nay về sớm định dành thời gian cho cô nhiều hơn, nhưng có vẻ việc đêm qua làm cho cô né tránh hắn rồi.
Ở chung phòng đáng lẽ phải khiến khoảng cách giữa họ được thu hẹp mới đúng, nhưng chỉ vì cơn ham muốn không kiểm soát được của hắn mà khiến cho mối quan hệ này trở nên xa cách hơn rồi.
Nhưng đâu thể vì việc này mà hắn bỏ cuộc được? Đúng vậy, tuy cô bỏ trốn nhưng đêm qua không có từ chối, ngược lại có vẻ như đang rất tận hưởng. Chỉ cần hắn cố gắng tiếp cận, đừng quá gấp gáp thì chắc chắn sẽ có tiến triển thôi.
Danh Sách Chương: