Nơi này đều là những kẻ thích nói xấu sau lưng, cô đã chán ghét cái cảnh đó rồi. Chỉ mong bữa tiệc này mau chóng kết thúc đi.
Cô muốn về nhà!!!
******
Chờ đợi mỏi mòn, cuối cùng thì buổi tiệc cũng kết thúc.
Hơn 11 giờ đêm thì chiếc xe mới về đến biệt thự nhà họ Triệu.
Trên đường đi, hắn không nói câu nào, cũng tốt, đỡ làm cho cô mệt mỏi.
Lý Uyên tựa đầu vào cửa sổ, mệt mỏi thở dài.
Đã muộn thế này thì cục cưng ngủ rồi còn đâu, thôi thì hôm sau hẳn đi thăm con.
Cô lê thân thể mệt mỏi về phòng, định bụng sẽ ngủ một giấc đến sáng.
Cửa phòng mở ra, đang bước vào thì một lực đạo rất lớn ôm ngang eo thon.
Lý Uyên không rõ tình huống, chỉ biết rằng lúc đó trời đất quay cuồng.
Giây sau đã thấy bên tai vang lên tiếng ‘bang’ thật lớn, cùng lúc thì tấm lưng như va trúng thứ gì đó, có chút bất ngờ cho nên chân mày nhíu lại.
Mở mắt, một vòng ngực rộng lớn chắn trước tầm nhìn, cô còn chưa kịp hình dung được tình hình thì giọng nói trầm mang chút giận của người nào đó vang lên:
“ Gặp lại tình cũ, vui không?”.1
Gì vậy?
Lý Uyên cảm thấy một bên cánh tay thực sự có chút đau, hắn siết chặt khiến cho cô vùng vẫy cũng khó.
“ Anh nói cái gì vậy?”.
Triệu Thần Hy từ lúc thấy cô đưa mắt nhìn Lục Nghiên Dương thì trong lòng đã vô cùng không vui, hắn chẳng còn chút tâm tình nào nói chuyện.
Khi lái xe về đến đây thì cô chẳng hề nhìn hắn dù là một cái, tâm trạng đã xấu nay lại càng xấu hơn.
Hắn nhìn cô, cười mỉa:
“ Nói gì? Ha, cô diễn cũng thật hay, không làm diễn viên đúng là đáng tiếc”.1
Cái tên điên này, nổi khùng gì vậy?
Cô có làm gì hắn đâu? Sao lại cứ thích gây chuyện thị phi?
Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Lý Uyên vốn muốn nhịn, nhưng thực sự không thể chịu nỗi khi thấy gương mặt như thể cả thế giới đều có lỗi với mình của người trước mắt.
Cô ngừng kháng cự, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi tiếp lời:
“ Đâu có diễn đạt bằng anh?”.
“ Ý gì?” - Triệu Thần Hy nhíu mày, song, vẫn không buông tay mà còn kéo cô đến gần mình hơn.
Lý Uyên không vừa ý, dựa vào đâu bao nhiêu chuyện không vui đều nhằm vào cô?
Cô chẳng làm gì mà cũng bị gây khó dễ.
“ Tôi đây cũng thực sự không ngờ Triệu thiếu đây diễn xuất cực kỳ đỉnh cao…”.
Lý Uyên yên lặng nhìn hắn, cười châm chọc rồi nói thêm:
“ Diễn trai bao đạt thế kia, tôi đâu dám so sánh với anh?”.1
“……..”.
Lần đầu tiên cô nhầm tưởng, nhưng hắn cũng không giải thích, cứ thế khiến cô xoay vòng vòng như con ngốc.
Món nợ này bà đây còn chưa tính, còn dám ở trước mặt tôi nói tôi diễn?
Triệu Thần Hy một tay siết lấy eo thon của cô, tay còn lại nắm cổ tay mảnh khảnh rồi kéo sát vào người mình.1
Lý Uyên không đồng ý, cố né tránh, nhưng cô cùng lắm chỉ né được phần đầu.
Các bộ phận còn lại đều sắp dính vào hắn.
“ Nếu tôi diễn đạt, thì sao cô không chuyển tiền tuýp đi?”.1
Đột nhiên hắn nhớ ra gì đó, tiến sát vào người cô.
Căn phòng tối với ánh đèn mờ ảo, hai người khác phái đang dính lấy nhau, trông vô cùng mờ ám.
Người đàn ông cao hứng nói:
“ Lúc đó nhớ không nhầm thì cô đã xin số tài khoản của tôi, còn bảo sẽ trả công thật hậu hĩnh. Làm cho tôi chờ mãi chờ mãi, đến bây giờ vẫn chưa nhận được tiền vào tài khoản. Tiểu thư nhà họ Lý, ăn bánh không trả tiền?”.1
“ Lúc đó tôi nghĩ anh là trai bao … Triệu thiếu đây mặt cũng không mỏng tý nào, còn bảo với tôi nghề của anh không dễ làm. Cuộc sống khó khăn đến mức dồn anh vào con đường làm trai bao để kiếm thêm rồi sao?”.1
Triệu Thần Hy nổi cáu, nhưng hắn vẫn không ỷ vào sức mạnh và chiều cao mà đánh cô vài cái.
Lần bị cô dùng lọ hoa đập vào gáy, không biết do Lý Uyên nhanh trí giả vờ ngất hay là vì hắn vẫn còn chút lương tâm nên không hề trả đũa.
“ Lần trước vẫn chưa nhận được tiền tuýp, là do cô quịch nơ, hay là do bổn thiếu gia đây phục vụ không tốt?”.1
Đó là đêm đầu của cô, hắn hành cô đến sáng mới buông tha, nếu nói hắn phục vụ không tốt cũng có thể chấp nhận được,
Nhưng nói thế thì chẳng khác nào khiêu khích?
Vậy nên, cô không nhanh không chậm mà nói:
“ Tôi không thích trả, anh cũng đâu phải trai bao như anh đã nói? Dựa vào đâu tôi phải giữ lời?”.
“……..”.
Danh Sách Chương: