Lý Uyên nhìn phía sau lưng của người đàn ông rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nghĩ ngợi về câu mà Kiều Uyển Nhi đã nói.
Bên phía của Kiều Uyển Nhi, cô ấy đang nhắn tin cho Hạ Liên Tâm nói về việc ban nãy, trong màn hình điện thoại, Hạ tiểu thư hỏi:
" Lúc trước nghe nói chồng của Uyên đối xử không tốt với cô ấy chút nào, bây giờ lại khuyên cô ấy nên đối tốt … có phải có chút gượng ép hay không?".
Kiều Uyển Nhi đương nhiên biết được lúc trước Triệu Thần Hy đối với Lý Uyên có chút không thích, cô ấy cũng biết Lý Uyên là người cứng cỏi, không dễ dàng bỏ qua cho kẻ đã tổn thương mình, chẳng qua nói thể để Lý Uyên chừa cho bản thân một con đường lui mà thôi.
Dù sau này có đến được với nhau hay không thì cũng không đến mức kẻ sống người chết, dù gì giữa hai người vẫn có Lạc Lạc là sợi dây liên kết, dù không có tình cảm với nhau nhưng con cái thì vẫn phải lo mà thôi.
Đúng thật là như thế, Lý Uyên ngồi ở trong xe, nhìn ra ngoài khung cửa sổ nhìn dòng người tấp nập, ánh mắt mang đầy tâm sự nhìn vào đứa bé ngủ say đang bế.
Hít vào một hơi, cô hỏi:
" Tại sao vào đêm dự tiệc … sau khi trở về … anh lại đến phòng tôi rồi …".
Ý của cô chính là vào cái đêm hắn thấy cô nhìn chăm chăm vào Lục Nghiên Dương, lúc đó vẫn chưa xác định được trong lòng mang tình cảm gì cho nên đã xông vào phòng rồi ép buộc cô.
Triệu Thần Hy nắm chặt vô lăng, hắn không nghĩ cô sẽ bắt chuyện, lại càng không nghĩ đến chuyện cô hỏi lại là việc này, nhất thời trong lòng có chút lo lắng.
" Khi đó … anh … là do anh ghen với Lục Nghiên Dương khi thấy em cứ mãi nhìn vào anh ta, chúng ta của lúc đó … anh vẫn chưa biết được bản thân có tình cảm với em … là lỗi của anh".
" Đương nhiên là lỗi của anh rồi, vì ghen nên anh có thể tuỳ ý ép buộc tôi hay sao?".
“…”.
Lý Uyên thở dài:
" Hôm đó tôi nhìn anh ấy là vì không thấy Kiều Uyển Nhi đi cùng, tôi nợ cô ấy cho nên chỉ muốn gặp để cảm ơn, chuyện chỉ có vậy".
" Ừm".
Chiếc xe dừng lại trước nhà, hắn bước ra mở giúp cô cửa xe rồi bế con gái, Lý Uyên không thèm nhìn hắn, cứ để cho hắn ôm Lạc Lạc, bản thân đi vào trong nhà.
Được một đoạn ngắn thì cô ngừng lại, có vẻ như bản thân sẽ không ngủ yên nếu không nói gì đó, thở một hơi dài rồi hùng hổ bước về phía người đàn ông, bàn tay nắm lại chỉ trỏ ngón tay lên khuôn ngực rắn chắc của hắn rồi gằng từng câu từng chữ:
" Anh nên biết ơn con gái đi, nếu khi đó vẫn chưa có con mà anh dám ép buộc tôi như thế thì cái mạng của anh đã không còn rồi. Dù tôi có vào tù cũng sẽ khiến cho anh tắt thở".
“…”.
Đêm đó, hắn rất an phận, Lý Uyên ngồi trên giường đọc sách, hắn rón rén đi vào phòng tắm, nghe thấy giọng nói của cô vang lên khiến sống lưng lạnh đi, căng thẳng đứng yên.
" Tắm xong mặc áo choàng tắm rồi ra ngoài".
" Ừ …Ừm …".
" Còn nữa …".
Đi được một bước thì tiếng nói của cô lại vang lên, hắn lo lắng đứng yên như tượng.
" … nhớ mặc quần vào".
" Anh … anh biết rồi".
Triệu Thần Hy rất ngoan ngoãn nghe theo lời cô, mặc áo choàng tắm và không quên mặc quần vào mới bước ra khỏi phòng tắm.
Đứng ở trước cửa, hắn khép nép:
" Uyên … anh … xong rồi…".
“…” - Lý Uyên nằm lười biếng trên giường, nhìn hắn bằng ánh mắt soi mói.
Khung cảnh giống như phi tần đang được quan sát có đạt tiêu chuẩn trước khi thị tẩm hay không.
Thật không ngoa thi nói vợ hắn lúc này thực sự giống khách làng chơi đang đánh giá ‘hàng’ sắp chơi.
Lý Uyên nhẹ nhàng bước xuống giường, đứng lên rồi hất cằm về phía giường, lười biếng nói:
" Lên giường".
“…”.
Hắn muốn nói cô đừng có sử dùng từ ngữ dễ gây hiểu lầm đó, nhưng có vẻ như một màn lúc nãy đã khiến hắn sợ hãi không dám nói gì, chỉ nghe lời mà bước đến ngồi lên giường.
Lý Uyên đặt quyển sách lên bàn, Triệu thiếu lúc này mới nhìn rõ là cô đang đọc cái gì, gương mặt hắn đỏ bừng, luống cuống chộp lấy quyển sách rồi giấu ra sau lưng:
" Em … em tạii sao lại đọc cái này?!!".
Bộ dạng lấm lem giống hệt như đứa con đang tuổi dậy thì bị mẹ bắt gặp đang xem phim người lớn trong phòng vậy.
Cô đang đọc quyển sách gì mà khiến hắn quýnhleen thế kia?
Danh Sách Chương: