Triệu Tử Anh ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa vì sợ ảnh hưởng đến Lý Uyên dưỡng thai.
Người đàn ông ngang ngược ngồi lên cái bàn đọc sách cách giường nằm một khoảng xa, không cam tâm mà lên tiếng:
“ Muốn mắng hay làm gì để trút giận”.
Lý Uyên chỉ hờ hững mà nói:
“ Tôi không muốn trở thành loại người tôi ghét”.
“……..”.
Vì để vơi đi nỗi giận trong lòng mà hắn đưa cô đến trung tâm thương mại, bỏ cô một mình lạc lõng giữa dòng người đông đúc, sau khi về còn cố ý gây khó dễ.
Vậy nên câu nói của cô có khác nào đang nói ghét hắn đâu?
Triệu Thần Hy nghe theo chị mình không chọc giận cô, nhưng cũng không có hứng thú ở đây, vội vàng mở miệng:
“ Có gì thì mau nói đi, thời gian tôi không dư dả đến mức ở đây tán gẫu với cô đâu”.
Lý Uyên nhìn hắn, chán ghét khi phải dạy bảo cho người còn lớn tuổi hơn mình nhưng lại chẳng hiểu được nhiều đạo lý, nhưng dù thế vẫn phải nói:
“ Sau khi công ty vượt qua khỏi khó khăn, nói chung quy tôi cũng không ở lại nơi này, bám mãi lấy anh, có cần thiết phải kiếm cớ gây sự hay không”.
Hắn đảo mắt sang nơi khác, không có ý trả lời cô. Lý Uyên nói thêm:
“ Anh không thích tôi, tôi cũng không có thiện cảm với anh. Nhưng chung quy chúng ta vẫn phải diễn kịch khi xuất hiện trước truyền thông, gặp nhau mãi chỉ tăng mức độ chán ghét lên mà thôi”.
Triệu Thần Hy nhìn cô, nhếch mày:
“ Ý cô là gì?”.
“ Tôi với anh nước sông không phạm nước giếng, thay vì làm mất hoà khí thì sao anh không xem tôi như không tồn tại là được, cần gì gây chuyện để tự tìm phiền phức?”.
Nghĩ hay thật, không muốn bị hắn gây khó dễ cho nên liền hạ mình muốn thương lượng?
Triệu Thần Hy cười mỉa.
Lý Uyên cũng cười rồi nói:
“ Tôi có xem qua một quyển sách nói về tâm lý con người. Thường thì chúng ta nếu ghét ai đó thì thường sẽ không muốn nhìn thấy mặt của người đó, nếu có người ngoài mặt thì ghét nhưng vẫn tìm cớ gặp gỡ thì chỉ có thể người đó đang quan tâm nhưng lại giả vờ chán ghét mà thôi”.
“ Ý cô là thôi thích cô nhưng lại làm bộ làm tịch? Ha, mơ đẹp đấy”.
“ Anh ghét tôi, sự thật rõ ràng như thế đương nhiên tôi có thể nhận ra. Vậy nên … muốn xem thử anh có ghét tôi như những gì anh nói không”.
“……..”.
Con nhóc này, chỉ nhỏ hơn hắn 4 tuổi mà sao lại ranh mãnh thế kia?
Nếu hắn còn tiếp tục gặp gỡ thì khác gì hắn thihchs cô mà không chịu thừa nhận?
“ Hừ, thường ngày nếu không phải do chị tôi bắt ép thì dù có núi vàng núi bạc ông đây cũng không muốn nhìn cô dù là một cái. Không gặp thì không gặp, tưởng mình có giá trị lắm hay sao?”.
Triệu Thần Hy hậm hực bỏ đi.
Lý Uyên ngồi trên giường, gương mặt cúi xuống.
Chỉ chốc lát cả người cô run rẩy, dáng vẻ yếu đuối trông rất đáng thương.
Cô lấy tay che đi gương mặt không nhìn rõ cảm xúc, thở dài.
Lát sau ngẩng đầu lên, chỉ thấy …
Bộ dạng tươi tỉnh, yêu đời hẳn ra.
Cái tên này chỉ biết nói những câu ác mồm ác miệng, theo như cô quan sát được sau khi ở nơi này thì ngoài mắng vài câu với giọng cường điệu quá mức thì hắn chưa từng đánh người.
So ra vẫn còn dễ đối phó hơn đám người nhà họ Lý.
Lý Uyên cười, lẩm nhẩm:
- Lúc nãy giả vờ ngất đi mà chẳng ai phát hiện đó là diễn xuất, nếu rời khỏi nơi này và không bị cản đường thì mình có nên làm diễn viên không? Haha, có khi sẽ dành được giải ảnh hậu~
Cô ngất đi là giả nhưng chịu áp lực trong thời gian qua là thật.
Sử dụng chiêu thức bất tỉnh đó đúng là rất hiệu quả.
Mắng chửi hắn mà không sợ bị trả thù, lại giải quyết được vài người đối xử tệ với mình.
Lý Uyên không nghĩ bản thân mình làm sai, đám người đó nếu như làm đúng phận sự thì đương nhiên không có gì xảy ra. Hơn nữa, tình hình bây giờ của cô, không có ai đứng về phía mình, cần phải bảo vệ bản thân thật tốt
Lý Uyên vỗ vỗ lên bụng, cười mỉm rồi khẽ nói:
“ Hôm nay vì bất đắc dĩ nên mẹ mới phải làm thế này. Bảo bối của mẹ sau này nếu không phải bị ức hiếp đến mức không thể nhẫn nhịn được thì tuyệt đối không được học theo có biết không?”.
Cô xoay đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ, ánh hoàng hôn có chút đìu hiu, trái ngược hoàn toàn với tâm trạng vui vẻ lúc này.
Cuộc sống sau này, phải thật tốt.
Danh Sách Chương: