Tại nhà của Lý Uyên, các ông chồng nói chuyện quên cả thời gian, các cô vợ cũng say sưa đến mức chẳng quan tâm đến điều gì.
Trời đã tối, Hạ Liên Tâm nắm lấy tay Lý Uyên, Kiều Uyển Nhi thì ôm cô lại, ngay cả Thượng Quan Hiểu Tuệ cũng lưu luyến không rời.
Hạ tiểu thư lên tiếng:
" Lần này chia xa không biết khi nào mới gặp lại".
" Đúng đó, tôi vẫn còn muốn nghe quá khứ của cô" - Kiều Uyển Nhi chen lời.
" Tuy chỉ mới gặp một lần nhưng như đã thân từ lâu, em cũng muốn nghe nữa" - Thượng Quan Hiểu Tuệ nói.
" Ngày mốt là sinh nhật của Lạc Lạc, sẽ lại có thể gặp nhau thôi, các em cũng biết mà!" - Thượng Quan Thiên Kỳ, chồng yêu của Hạ tiểu thư lên tiếng.
Vốn là ý tốt nhắc nhở, nhưng lại nhận được cái lườm chết chóc từ hội chị em.
“…”.
" Đúng là không tinh tế gì cả, việc đó chúng em biết mà! Đâu có cần anh phải nhắc" - Hạ Liên Tâm lẩm nhẩm.
“…”.
Thượng Quan Thiên Kỳ thở dài rồi nói với nhóm các ông chồng:
" Tôi phải mua sách để đọc rồi".
Khi họ đã về hết, cô nhìn hắn rồi hỏi:
" Anh trông Lạc Lạc có vất vả lắm không?".
" Anh đâu có trông".
“…” - Lý Uyên nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ tối rồi bàng hoàng nhìn người đàn ông, sửng sốt:
" Anh … anh và em đều không trông con, từ sáng giờ …".
" Em quên rồi sao? Lúc sáng anh đã nói chị gái nhớ cháu nên đã đưa bé đi chơi rồi".
“…”.
Dạo này đầu óc cô đúng là kém, chănge nhớ được gì cả.
Triệu Thần Hy nắm tay cô rồi đi đến sofa, cả hai cùng ngồi xuống, hắn chậm rãi nói:
" Chị nói muốn để tiểu Dĩ đến đây giúp em trông con và làm việc nhà. Vết thương anh lành khá nhanh cho nên sắp phải đến công ty rồi, để em ở nhà một mình với con thực sự không yên tâm chút nào".
" Anh … anh định khi nào sẽ đi làm?".
" Có thể là 2 tuần nữa, lúc đó không có gì đáng ngại thì sẽ đến công ty. Còn phải lo tiền sữa cho con nữa, đâu thể ở nhà mãi được?".
Vừa dứt câu thì Triệu Tử Anh bấm chuông, Lý Uyên bước ra mở cửa thì thấy cả xe hàng đều là sữa, tã lót, thức ăn, quần áo,… đang ở phía sau lưng Triệu Tử Anh, còn có thêm vài nhân viên giúp đem đồ vào bên trong.
“…”.
" Chị … nhiều thế kia nhà em không chứa hết đâu" - Triệu Thần Hy lên tiếng.
Gương mặt Triệu Tử Anh vẫn dửng dưng như không hề có chuyện gì to tát, cô ấy bế cháu gái trong lòng, gật gật đầu rồi nhìn em trai mình, lên tiếng:
" Vậy sao? Vậy thì hết cách".
Tiếp theo đó, cô ấy nhìn nhân viên rồi chỉ tay sang căn nhà đối diện, nhàn nhạt nói:
" Đồ còn lại đem sang bên kia nhé".
Triệu Thần Hy không tin vào tai mình, chỉ tay sang căn nhà to thật to đối diện rồi hỏi lại:
" Chẳng lẽ … chẳng lẽ căn hộ đó … là của chị?".
" Ừ, chị đang ở đó" - Triệu Tử Anh nói.
“…” - Hắn đến cạn lời:
" Chị bảo chúng em dọn ra ở riêng rồi bản thân cũng dọn ra nốt, biệt thự ai ở?".
" Thì cũng do chị nhớ cháu gái quá thôi, mà từ biệt thự sang bên này … mất tận 5 phút. Chị ở gần đây, sau này nếu có cần gì thì chỉ cần chạy sang, có việc gì lớn đâu mà em lại thái độ".
“…” - Hắn nhìn chị mình rồi tiến sát đến thì thầm:
" Nếu như chuyện tốt như chị nói thì đêm nay chị trông con gái để em ngủ riêng với vợ đi".
Triệu Tử Anh nhìn hắn, chầm chậm giơ bàn tay, ngón trỏ và ngón cái tra vào nhau, làm ra bộ dạng OK rồi nói nhỏ:
" Không vấn đề".
Lý Uyên đã pha trà xong và đang đặt lên bàn, cô nhìn ra ngoài cửa chính rồi lên tiếng:
" Chị hai à, vào nhà dùng trà đi".
Triệu Tử Anh bế cháu gái vào, uống vội tách trà rồi nói với cô:
" Uyên, chị vừa mua căn hộ đối diện, ngày mai chúng mình cùng đi mua sắm nhé?".
" D … Dạ?’.
" Chị lâu lắm rồi mới gặp cháu gái, hôm nay để con bé ngủ với chị một đêm nhé~ Ổn đúng không, được, chào em, chào em trai".
Nói xong liền chạy như bay ra bên ngoài, cứ như đang sợ Lý Uyên sẽ suy nghĩ lại rồi không đồng ý.
“…”.
Tối đó, hắn được ngủ với vợ như mong muốn, còn Lý Uyên nằm trên giường nghĩ mãi mà không hiểu sao Triệu Tử Anh lại dọn đến phía đối diện.
Triệu Thần Hy cảm thấy quan hệ giữa họ đã tốt hơn trước nhiều, nhưng hắn vẫn muốn đẩy nhanh tiến độ.
Trong căn phòng tối, người đàn ông len lén tiến đến gần cô gái đang nằm bên cạnh, nhỏ giọng:
" uyên, anh lạnh~".
“…”.
Danh Sách Chương: