Triệu Thần Hy đến bên cạh giường, cô gái đang ngủ say, trong màn đêm hắn nghe thấy tiếng thút thít, nhưng không hề nghe thấy Lý Uyên nháo nhào lên khi hắn bước vào.
Có lẽ cô đang ngủ, nhưng những uất ức phải chịu vẫn chưa thể nào vơi đi.
Hắn nhìn chung quanh, đến bên bàn trang điểm, nhấc bổng cái ghế rồi đến bên cnahj cô, đặt nó xuống nhẹ nhất có thể.
Trong quá trình, Triệu thiếu dường như quên cả hô hấp, chỉ sợ cô gái đang ngủ bị tiếng động đánh thức.
Hắn ngồi xuống, quan sát trong bóng tối.
Cũng may thị lực 10 trên 10 cho nên nhìn qua liền phát hiện một bên má sưng tỏ.
Khoé môi cô dường như bị rách một chút, tối quá hắn phải cúi thật gần mới có thể xác định vị trí vết thương.
Lấy ra hộp thuốc đã chuẩn bị sẵn, thoa nhẹ lên khoé miệng cô.
Còn cái má sưng thì nhẹ nhàng áp khăn lạnh lên đó.
Triệu thiếu đương nhiên sợ cô sẽ giật mình tỉnh lại, lúc đó dù có bảo hắn là tên biến thái thì cũng hợp tình hợp lý, không thể chối cãi được.
Thoáng thấy cô nhíu mày, phát ra tiếng “ Ưm~’’ nho nhỏ, hắn đứng hình.
Chỉ khi không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, thần kinh mới giãn ra.
Thoa thuốc xong, hắn ngồi đó, nhìn cô gái đang ngủ.1
Trong bóng đêm mờ ảo, không thể nhìn thật kỹ lưỡng biểu cảm của cô gái, nhưng hắn có thể cảm nhận được tia đau thương của cô.
Ngồi đó một lúc, Triệu Thần Hy sững người, đứng dậy, đương nhiên là hạn chế phát ra tiếng động.
Đột nhiên không hiểu bản thân đang làm cái quái gì ở đây nữa.
Tự dưng lo chuyện không đâu, đem thuốc đến rồi còn bôi giúp, sao khi xong thì ngồi lại đó.
Triệu Thần Hy ơi Triệu Thần Hy, mày điên rồi!1
Người đàn ông đứng lên, nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
…….
Chỉ vài giây sau liền bước ngược trở vào, lấy hộp y tế trên bàn rồi mới rời đi.
Đúng là làm chuyện thừa thải, dù có lòng tốt thì người ta biết được cũng chẳng thèm nhớ đến đâu, có khi còn lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Đêm đó, Lý Uyên trải qua một giấc mơ, buồn bã nhưng lại pha chút ấm áp, nhưng khi tỉnh giấc … thì cô chẳng còn nhớ rõ bản thân đã nhìn thấy thứ gì.
Thứ hiện lên trước mắt, chính là cái ghế đặt ở bàn trang điểm, đột nhiên lại nằm ngay cạnh mình.
Quái lạ, hôm qua khi về phòng, nó đang ở cạnh cái bàn trang điểm cơ mà?
Không chỉ hôm qua, có hôm nào nó chẳng nằm ở đó đâu?
Lý Uyên vẻ mặt nghi hoặc, cô đi vào phòng tắm, nhìn bản thân mình trong gương liền cảm thán.
Cái tát hôm qua ai đó ban cho, nay đã đỡ sưng rồi, khoé miệng chảy máu cũng đóng mài, đỡ đau hơn hẳn.
Chỉ ngủ có một đêm mà gần như khoẻ hẳn, đúng là thần kỳ quá đi.
Chắc do cơ thể của cô sau khi được chăm sóc thì hoạt động tích cực hơn chăng?
Vệ sinh cá nhân, tắm rửa thay một bộ đồ mới, Lý Uyên đi ra khỏi phòng.
Nhìn một lượt xung quanh, cô kéo cái ghế trở về vị trí cũ vốn thuộc về nó, sau đó đi ra ngoài.
Lúc đó, tiểu Dĩ đang định lên để đánh thức cô dậy xuống nhà dùng bữa sáng.
Sẵn tiện, Lý Uyên lên tiếng:
“ Cái ghế trong phòng chị là em kéo nó lại giường ngủ sao?”.
Tiểu Dĩ có chút mơ hồ, nghiêng nghiêng đầu rồi hỏi ngược lại:
“ Ghế? Ghế nào ạ?”.
“ Ghế ở bàn trang điểm, em có dời nó đi nơi khác không?”.
Cô bé lắc đầu, thành thật mà đáp:
“ Không ạ, đồ vật trong phòng chị vẫn giữ nguyên vị trí, em có xê dịch để lau dọn cho sạch nhưng sau đó cũng để chúng về nguyên vị trí, không có di dời lung tung”.
“ Kỳ lạ thật, cái ghế …”.
“ Có gì mà kỳ lạ chứ? Có thể đêm qua cô mộng du, di chuyển nó không biết chừng”.1
Đang có hứng nói chuyện, nghe và nhìn thấy người đàn ông nào đó thì Lý Uyên tắt luôn hứng thú.
Ngày mới đẹp đẽ cũng chẳng còn cảm giác sẽ tràn đầy năng lượng tích cực.
Cô thật sự muốn trở vào trong phòng đóng cửa để không nhìn thấy hắn.
Triệu Thần … Hy, đúng, không phải ‘thần kinh’ mà là Thần Hy đêm qua ngủ chẳng hề ngon lành, sáng sớm gà chưa gáy thì đã tỉnh dậy, sau khi giết thời gian đến khi mặt trời mọc thì liền tìm cớ đến phòng, có ý muốn gọi cô dậy để làm gương cho con … ừ … chỉ mới có vài tháng tuổi…1
Kết quả nghe thấy cô và tiểu Dĩ nói chuyện, liền nhớ ra bản thân hôm qua lấy cái ghế mà quên trả về vị trí cũ.1
Danh Sách Chương: