Đối với lời khẳng định sẽ không làm lộ chuyện ra bên ngoài của Hạ Liên Tâm, Lý Uyên càng thêm khó tin nhưng cô chỉ cười khổ rồi nói:
“ Dù cô có nói ra thì tôi cũng không thể trách được cô”.
Hạ tiểu thư ngồi bên cạnh uống nước, nhìn cô gái trên giường bày ra gương mặt sầu khổ chỉ nói thật với lòng mình:
“ Tôi không thích vì sự vui vẻ của bản thân mà khiến cho người khác đau khổ…”.
Đặt cốc nước xuống bàn, Hạ Liên Tâm nói tiếp:
“ Tuy tôi đúng là không thích cô, nhưng không có nghĩa tôi phải làm cho cô bị huỷ hoại rồi hả hê trên nỗi đau đó. Cố gắng nghỉ ngơi đi, đừng có suy nghĩ nhiều nữa”.
Nói xong, cô ấy đi ra ngoài và cẩn thận đóng cửa. Bỏ lại một mình Lý Uyên ngồi trong phòng.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của mình, tiếp theo sau đó từng giọt nước mắt rơi xuống, ấm nóng rồi sau đó dần lạnh đi.
Lý Uyên thẩn thờ, gương mặt có chút tiều tuỵ không có chút biểu cảm nào dần lộ ra nụ cười chua chát.
Quả nhiên cô không thể nào bì kịp với cô ấy, dù có làm gì cũng chẳng thể nào ngang vai ngang vế được.
Vì lợi ích và sự bình yên của bản thân, cô sẵn sàng chen chân vào cuộc sống vốn yên bình của người khác, khuấy đục nước khiến cho gia đình người ta không yên ổn.
Haha, còn cố nguỵ biện bằng những câu nói khốn kiếp.
“ Không có sự lựa chọn gì chứ? …
… đây không phải là con đường mày đã chọn hay sao?”.
Đứng trước sự lương thiện và tử tế của Hạ Liên Tâm, cô càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Thà cô ấy hả hê, sau đó rêu rao khiến cho cô không còn mặt mũi nào nhìn ai được nữa.
Nhưng cô ấy lại tốt bụng thế này, Lý Uyên ngồi trên giường, cô cố giấu đi tiếng nấc, giấu đi những giọt nước mắt đầy ân hận và đau khổ, nhưng chúng cứ rơi miệt mài, đến lúc cô có thể tự chủ được thì đôi mắt xinh đẹp đã sưng to như quả đào.
Lý Uyên vẫn còn ngồi trên giường, nghĩ về tương lai mịt mờ.
Nếu không muốn đứa con sinh ra trở thành con hoang giống cô thì chỉ có thể phá bỏ. Nhưng sinh mạng này là vô tội, cô thực sự không nhẫn tâm nhìn đứa trẻ còn chưa thành hình người mà đã bị ép buộc rời khỏi thế giới.
Phá bỏ là điều không thể, có lẽ phải tìm một người cha chấp nhận nó.
Nhưng cô không thể tìm một người nào đó bắt họ đổ vỏ được, cô không đủ dũng cảm để làm những chuyện xấu xa đó nữa.
Cách duy nhất chỉ có thể chạy trốn, mặc kệ địa vị, tiền bạc, danh vọng, những thứ cực khổ xây dựng được … bỏ hết tất cả, tìm một thành phố mới mà làm lại từ đầu.
Tuy danh tiếng của cô rất xấu, những người trong giới đều biết mặt, nhưng cũng may các bài báo lớn nhỏ đều không để lộ gương mặt của cô.
Lý Lăng Hách cũng không muốn giới thiệu cho cô với bên truyền thông, hiện giờ nếu đi đến nơi khác sống một cuộc đời bình yên thì vẫn có thể.
Miễn không dính dáng đến giới thượng lưu là được.
Bắt đầu một cuộc sống mới, thực sự có chút không cam tâm. Những thứ khó khăn lắm mới có được, giờ đây phải buông bỏ.
Nhưng không sao, cô còn có quỹ riêng mà. Những năm nay cũng tích góp được kha khá, dù có thế nào thì cũng có thể sống thoải mái.
Lý Uyên đặt tay lên bụng, hít một hơi sâu rồi thở dài, sau đó mỉm cười.
“ Nhìn thì con đang đem đến cho mẹ sự rắc rối, nhưng nếu suy nghĩ tích cực hơn … thì con chính là lối thoát, là dũng khí to lớn để mẹ bước ra khỏi cái địa ngục này”.
Nhờ có con mà mẹ mới có thể dễ dàng từ bỏ những thứ vốn không phải là của mình.
Càng nghĩ đến đây, cô càng châm chọc mà cười.
Mọi chuyện trên đời này, dù khó khăn đến mức nào đi chăng nữa thì đều có hướng giải quyết.
Chỉ là nội tâm con người quá yếu đuối và tham lam, không chấp nhận cách giải quyết tốt nhất mà thôi.
Cô lau nước mắt, quyết tâm lên kế hoạch.
Thẻ ngân hàng lúc nào cô cũng đem theo bên người, nữ trang và tài sản tích góp được thì để ở căn hộ khác.
Nhà họ Lý chẳng khác nào miệng cọp, cô chẳng ngu ngốc đến mức để những thứ quý giá ở đó.
Lý Lăng Hách chẳng đời nào quan tâm cô đi đâu cả, bây giờ mà bỏ trốn thì cũng phải đến ngày hôm sau ông ta mới phát hiện ra.
Danh Sách Chương: