Đầu tường xuân ( ba )
Edit: Cừu ăn thịt
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Như Yên vừa nhìn nha hoàn thu thập hành lý vừa ở trong đầu thương lượng với hệ thống, kỳ thật cô cũng không có kế hoạch chu toàn, chỉ nghĩ trước hết tìm biện pháp ra phủ, tới thôn trang lại xem có cơ hội đào tẩu hay không, nói thực ra cô bây giờ thuộc dạng tay trói gà không chặt còn xinh đẹp, nếu tự tiện rời nhà rất có thể sẽ gặp phải kẻ xấu, vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng.
- Hệ thống, mi nói xem nếu ta nghĩ cách chạy đi thì có thể bình an sống đến lúc nguyên chủ tử vong ở ba năm sau có bao nhiêu phần trăm?
- Người mới ơi, tôi khuyên cô ngoan ngoãn ở nhà chờ xuất giá đi, gả rồi chỉ cần cô giữ khuôn phép cơ bản không cần tốn nhiều sức là có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
- Bậy bạ, sao có thể không cần tốn nhiều sức? Ta gả qua phải lo liệu nội vụ Quốc công phủ, còn phải lên giường với một người goá vợ, mỗi ngày nhìn nếp nhăn trên mặt ông ta thì mắt ta cũng bị mờ. Còn có ta đã nói với mi ta có thói ở sạch chưa? Loại đàn ông đã sinh con thế này có lẽ tính tình cũng được, nhưng ta chỉ thích tiểu xử nam đơn thuần thôi!
-... Con không phải ông ta sinh, là vợ ông ta sinh.
- Cũng như nhau thôi!
Hệ thống:... Cảm giác người mới không đáng tin cậy chút nào là sao.
Hạ Như Yên bác bỏ hệ thống kiến nghị, chỉ huy nha hoàn mang theo cái này mang theo cái kia, đoàn người bao lớn bao nhỏ lên xe ngựa nghênh ngang mà đi, cũng không thèm chào ông cha cặn bã, dù sao ông ta cũng ngại cô phiền, thôi không đi diễn kịch.
- Ông cha cặn bã cũng cẩn thận thật, phái đến bốn cái hộ vệ đi theo ta. - Hạ Như Yên trộm từ khe hở bức màn tìm hiểu địch - Có một cái trông khá đẹp trai, nếu ta quyến rũ hắn thì hắn có thể mang ta chạy hay không nhỉ?
- ...Cô có thể thử xem.
- Trong chốc lát xem ta. - Hạ Như Yên xoa tay hầm hè.
Vì thế xe ngựa đi đi tới tới, các hộ vệ nhìn thấy một bàn tay ngọc vén lên vải mành, gương mặt của đại tiểu thư xuất hiện ở bên trong cửa sổ xe, môi đỏ khẽ mở:
- Các vị đại ca cưỡi ngựa có mệt hay không? Muốn hay uống nước không?
Mấy hộ vệ đồng thời nói:
- Cảm ơn đại tiểu thư, không mệt.
Hạ Như Yên cười với vị hộ vẹ đẹp trai nhất:
- Vị đại ca này, ta thấy thân thủ của ngươi rất lưu loát, kế tiếp mấy ngày ngươi chuyên môn phụ trách an toàn của ta đi, ngươi tên là gì?
Hộ vệ nọ có chút thụ sủng nhược kinh:
- Tiểu nhân tên Hạ Hải, cảm ơn đại tiểu thư khen ngợi.
Hạ Như Yên vừa lòng gật gật đầu, buông bức màn ngồi trở lại cái đệm. Một bên Xuân Mai rót trà cho cô, hỏi:
- Tiểu thư, đó là người hầu trong phủ chúng ta, cha hắn là phụ trách chọn mua trong phủ.
Hạ Như Yên suy sụp, người hầu? Chẳng phải là nô tịch? Thế này thì sao mà chạy trốn được, đương đi cò không biết thì nói gì nữa.
- Ngươi mới, cô có thể sửa đổi kế hoạch.
- Có phải mi đang vui sướng khi người gặp họa hay không?
- ...Không hề.
Tới thôn trang, trưởng thôn chạy ra nghênh đón, Hạ Như Yên hòa khí mà nói vài câu hiểu biết tình huống rồi bảo hắn đưa mình đi dạo khắp nơi.
Chờ dạo một vòng đã tới giờ ăn cơm trưa, đồ ăn thôn trang cũng không nhiều, nhưng đối với người đến từ xã hội hiện đại văn minh như Hạ Như Yên mà nói đã rất phong phú, có gà có cá, hương vị cũng được nên lại ăn tròn bụng.
- Hệ thống, cổ đại không có gì tốt trừ ăn uống nhỉ.
Hạ Như Yên đỡ cái bụng lên trên giường, khoái chí đếm tiền túi.
- Dân chúng không được ăn ngon vậy đâu, vận khí của cô tốt xuyên vào đại gia tiểu thư, nếu là xuyên thành thôn cô có khả năng sẽ ăn không đủ no.
-Mi nói có lý, hy vọng thế giới lần sau cũng có kinh tế cỡ này, bất quá đừng lại có hôn ước vói người goá vợ .
Hạ Như Yên vừa lẩm bẩm vừa đếm ngân phiếu, không ngờ nguyên chủ khá giàu, tiền riêng có ước chừng hai ngàn lượng ngân phiếu, phỏng chừng là mẹ nguyên chủ để lại cho nàng. Nhìn lại trang sức, lần này tới thôn trang không thể đem theo tất cả nhưng cô đã mang hết vật phẩm là vàng, đến lúc đó nếu chạy trốn có thể gõ nát cầm đi đổi tiền, miễn cho lưu lại dấu vết để lại.
Tiền đếm xong rồi Hạ Như Yên cảm thấy tương lai giống như sáng hơn một xíu, cất kĩ đồ đi ngủ trưa, buổi chiều lại đi ra ngoài dò xét địa hình. Gã hộ vệ Hạ Hải một tấc cũng không rời mà đi theo cô, còn mấy người khác tản mạn hơn nhiều, cô hoài nghi Hạ Hải đã thích cô, đáng tiếc thân phận của hắn bất lợi chạy trốn, Hạ Như Yên nhìn hắn tiếc hận mà lắc đầu, đối phương vẻ mặt mờ mịt.
- Hệ thống, ta cảm thấy trước tiên ta có thể nữ giả nam trang, sau đó tìm một chỗ thuê cái tiểu viện trốn tránh, chờ sóng yên gió lặng lại trộm ra,
- Biện pháp này của cô căn bản không thực tế, nếu cô tránh ở trong kinh thành thì sớm hay muộn sẽ bị Hạ Trí Viễn tìm ra, nếu muốn ra thành phải biết đường, cô không tự đi một mình được đâu, tôi khuyên cô thành thành thật thật hồi phủ chờ gả chồng đi, nhắm mắt một cái là qua ngay thôi, nghe nói quốc công gia thân cường thể kiện người cũng có vẻ thực tuổi trẻ.....
- Sao ta cảm thấy mi giống như đang dắt mối vậy? Mi cực lực khuyên ta thúc thủ chịu trói là có ý đồ gì hử?
- ...Tôi có ý đồ gì chứ, tôi căn cứ vào góc độ tốt nhất để giúp cô hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, thế giới này cô muốn rời nhà trốn đi căn bản là chuyện không hiện thực.
Mệt tim quá, sao nó lại gặp phải một người mới như cô chứ? Hệ thống có chút buồn bực.
Hạ Như Yên cảm thấy hệ thống nói có lý, bực bội nghịch tóc, thôi, trước không nghĩ, ăn cơm chiều đi tắm suối nước nóng một lát nghỉ ngơi cho đã, ngày mai lại đi ra ngoài dạo thuận tiện nói bóng nói gió xem thử thế giới này thế nào.
...
- Được rồi, ngươi đi làm chuyện của mình đi, đã lâu không có tới nơi này, ta muốn ngâm trong chốc lát, chờ lát nữa ta sẽ tự trở về, ngươi không cần lại đây.
Hạ Như Yên vẫy vẫy tay, đuổi đi Xuân Mai tưởng ở lại hầu hạ cô, là một người hiện đại không có thói quen không mặc quần áo mà có người ở bên cạnh. Còn Hạ Hải, vừa nghe đại tiểu thư muốn đi tắm suối nước nóng, mặt đỏ như mông con khỉ, lại bị Hạ Như Yên lừa dối vài câu liền ngoan ngoãn mà đi tìm những hộ vệ khác chơi bùn.
- Hình như suối nước nóng ở cổ đại cũng không khác hiện đại lắm.
Hạ Như Yên dựa vào bên cạnh ao, múc nước suối tưới trên da thịt như ngọc, thân hình thiếu nữ lả lướt hấp dẫn, bộ ngực phát dục vừa to vừa tròn, hai đỉnh đầu vú phấn nộn dựng đứng lên. Phía dưới vòng eo thon thon một tay có thể ôm hết, cái mông đĩnh kiều no đủ, hai chân thon dài cân xứng, thực sự là một thân thể tuổi trẻ mê người.
Nước suối ấm áp chảy qua tứ chi, tẩy đi tất cả mệt mỏi một ngày, Hạ Như Yên than thở một tiếng, nhắm hai mắt phóng không suy nghĩ, hưởng thụ thời khắc nhàn nhã thứ nhất sau khi xuyên qua.
Vào lúc cô sắp mơ màng sắp ngủ thì đột nhiên có một cánh tay hữu lực từ sau lưng vòng qua bóp chặt cổ cô. Hạ Như Yên chấn động, đang muốn kêu to thì miệng bị bịt kín, cô liều mạng giãy giụa cũng không thể động đậy, sức lực đối phương rất lớn, kéo cô từ trong nước tới trên bờ, cũng nhanh chóng điểm huyệt cô, lập tức cả người Hạ Như Yên mềm mại không hệ có sức lực.
- Hệ thống! Hệ thống! Sao lại thế này?
Hạ Như Yên ở trong đầu hô to, chuyện gì xảy ra vậy?
Nhưng mà hệ thống lúc này trở nên im ắng, không đáp lại câu nào.
Người tới dính sát vào phía sau Hạ Như Yên, có thể cảm giác đó là một nam nhân cao lớn, thân thể hắn nóng rực, độ ấm xuyên thấu qua quần áo truyền tới da thịt trần trụi của cô, nóng đến độ cô không tự chủ được co rúm lại, hô hấp dồn dập ở bên tai cô phập phồng không chừng, trong lòng Hạ Như Yên hoảng sợ vạn phần, hắn vào bằng cách nào? Muốn làm gì mình?
Trong lúc cô miên man suy nghĩ thì người phía sau mở miệng, thanh âm trầm thấp khàn khàn chui vào nàng lỗ tai khiến cô nổi da gà:
- Cô... cô đừng nhúc nhích, cô nương, thực xin lỗi, ta trúng độc...
Hạ Như Yên phát ra tiếng ưm ưm, người nọ thấy cô nói chuyện, dừng một chút lại nói:
- Ta lấy tay ra, cô đừng kêu, nếu không ta chỉ có thể điểm á huyệt của cô.
Hạ Như Yên vội vàng gật đầu, khi nam nhân lấy tay ra, cô thở hổn hển mấy hơi, lập tức nói:
- Tráng sĩ, nếu ngươi trúng độc ta có thể tìm đại phu giúp ngươi, ngươi bắt ta cũng không thay đổi được gì! Ngươi buông ta ra, ta đi kêu đại phu tới giúp ngươi giải độc, được không?
Người nọ trầm mặc mấy tức, mở miệng nói:
- Này độc đại phu giải không được, chỉ có cô nương mới...
- Ta cái gì? Ta lại không phải đại phu, ta cũng không có biện pháp, ngươi, ngươi buông ta ra được không? Ta còn không có mặc quần áo...
Hạ Như Yên vừa gấp vừa thẹn, cô đã cảm giác được có một thứ gì đó cứng cứng ở ngay eo cô, trong lòng trỗi dậy nguy cơ xưa nay chưa từng có.
- Thực xin lỗi cô nương... - Người nọ trầm trọng hơi thở phun sau cổ cô, trong lời nói ẩn chứa kìm nén và áp lực - Ta trúng độc, trong vòng hai canh giờ cần tìm được nữ tử giao hợp, nếu không sẽ biến thành phế nhân ...
Hạ Như Yên hoảng hốt, cho nên ý hắn là muốn mình làm giải dược cho hắn? Cô vội vàng khuyên hắn:
- Tráng sĩ ngươi ngàn vạn đừng xúc động! Ta có thể kêu người trong thôn trang đi gọi một kỹ tử cho ngươi! Ta là con gái chưa chồng không thể vì giải độc cho ngươi đâu!
- ...Thực xin lỗi cô nương, đã không còn kịp rồi...
Tiếng nói của người nọ tràn ngập áy náy và tự trách – Vừa rồi ta định vận công bức ra độc tố trong cơ thể, ngược lại dẫn tới độc tính phát tác, hiện tại chỉ còn lại có nửa canh giờ không đến... Cho nên, cô nương, đắc tội.
Vừa nói xong, người nọ lại ở nhanh chóng điểm huyệt nào đó trên người cô, tức khắc Hạ Như Yên không phát ra được tiếng nào, cô gấp đến độ giương mắt nhìn, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân bế cô lên, nhẹ nhàng đặt lên bãi cỏ trên bờ.
Giờ phút này Hạ Như Yên mới thấy rõ mặt mũi đối phương, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng, góc cạnh rõ ràng, là một mỹ nam tử tuấn dật phi phàm. Mặt hắn ửng đỏ, hai mắt che kín tơ máu, tựa hồ đang bị độc tra tấn.
Trong lòng Hạ Như Yên phẫn hận, ánh mắt như đao bắn về phía đối phương, hắn muốn giải độc của mình phải hy sinh trong sạch của cô sao? Quá đê tiện!
Nam tử phảng phất xem hiểu ý nghĩ của cô, trong mắt xẹt qua một xíu áy náy:
- Ta sẽ phụ trách, xong việc cô nương chỉ cần chờ ta tới cửa cầu hôn là được.
Sau đó liền nhào sang phía cô.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~