• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu tường xuân ( mười bốn )

Edit: Cừu ăn thịt

***

Không biết ngủ bao lâu, Hạ Như Yên lại tỉnh vì mắc tiểu, cô dụi dụi mắt, lẩm bẩm kêu Hạ Hà, kêu vài lần Hạ Hà mới vội vàng đi đến, quan tâm hỏi:

- Phu nhân, ngài tỉnh rồi.

Hạ Hà đỡ Hạ Như Yên đi tịnh phòng, lại hầu hạ cô rửa mặt, có lẽ do đã bôi thuốc nên đau đớn nơi riêng tư đã bớt chút, Hạ Như Yên cảm thấy tinh thần tốt hơn, cô mở miệng hỏi:

- Hiện tại giờ nào?

- Bẩm phu nhân, hiện tại là giờ Dậu, ngài ngủ một ngày, hiện tại truyền thiện ạ?

Hạ Như Yên gật gật đầu, ban ngày được Giải Vanh đút cho chén cháo, hiện tại cũng cảm thấy hơi đói bụng, cô bảo Hạ Hà cầm cái đệm mềm để trên ghế, nhịn đau đỡ thân mình ngồi xuống, uống cạn ly trà Hạ Hà đưa qua.

Hạ Hà thực lo lắng thân thể của cô, hỏi cần kêu đại phu hay không, Hạ Như Yên lắc đầu, chỉ nói cô nghỉ ngơi mấy ngày là được.

Xuân Mai kêu hai nha hoàn bưng bữa tối tới, Hạ Như Yên cầm chiếc đũa đang muốn gắp đồ ăn liền nghe thấy một âm thanh âm hồn bất tán:

- Mẫu thân đại nhân, nhi tử đêm qua vừa mới hồi phủ, nay đến thỉnh an ngài.

Tay Hạ Như Yên run lên, chiếc đũa lạch cạch rơi xuống bàn, chỉ thấy Giải Vanh bước vào hành lễ với cô:

- Nhi tử Giải Vanh bái kiến mẫu thân.

Tên cầm thú này sao lại tới nữa, Hạ Như Yên quả thật muốn đổ một chén canh lên đầu hắn lắm, nhưng chung quanh có hạ nhân nên cô đành làm bộ làm tịch nói:

- Mau mau lên, lúc trước ta thành thân với cha ngươi, nghe nói ngươi có chuyện bên ngoài, bởi vậy không thể gặp ngươi. Hiện nay ngươi đã trở lại, chắc là làm xong công việc rồi nhỉ?

Giải Vanh cung kính đáp:

- Vâng, thấy mẫu thân đang dùng bữa, vừa vặn nhi tử cũng chưa ăn, chẳng biết có thể cùng ăn với mẫu thân không?

Hạ Như Yên âm thầm nghiến răng, chỉ phải gật đầu, bảo nha hoàn lấy thêm một bộ chén đũa, không tình nguyện ngồi ăn với Giải Vanh.

Đang ăn thì trong chén đột nhiên xuất hiện một khối cà rốt, Hạ Như Yên ngẩng đầu liền thấy Giải Vanh kẹp đũa, hắn nghiêm trang nói:

- Sao mẫu thân không ăn cà rốt? Ăn cái này tốt cho đôi mắt.

Hạ Như Yên:... Thôi, ta nhịn.

Một lát sau, Giải Vanh lại gắp một cọng hành tây cho cô:

- Cái này cũng tốt cho thân thể, mẫu thân cũng không thể kén ăn.

Xuân Mai Hạ Hà đứng ở bên cạnh:... Là chúng ta ảo giác sao? Sao cứ cảm thấy như là cha con chứ không giống mẫu tử nhỉ?

Hạ Như Yên nghẹn khuất cực độ, chỉ phải ăn qua loa một lát liền nói:

- Ta ăn no, ngươi chậm rãi ăn đi, ta còn có chút không thoải mái, đi nghỉ trước.

Tuy rằng biết mình làm như vậy không ổn, nhưng cô nhịn không được, Giải Vanh không phải tới ăn cơm mà là tới cố ý gây chuyện với cô!

Hạ Hà nhanh chân đi theo Hạ Như Yên vào buồng trong, Xuân Mai ở lại bên ngoài hầu hạ Giải Vanh dùng cơm, Giải Vanh không có đối tượng khi dễ, cũng hết muốn ăn, vẫy vẫy tay bảo người dọn bàn ăn, nói với Xuân Mai:

- Ngươi nói với mẫu thân là ngày mai ta lại đến thỉnh an nàng.

Sau đó liền ra chính phòng.

Hạ Như Yên ở buồng trong tức giận nói với Hạ Hà:

- Ngươi bảo người đưa nước ấm tới, ta muốn tắm gội.

Qua ba mươi phút, nước ấm đưa tới, Hạ Như Yên vẫy lui nha hoàn, chậm rì rì cởi quần áo, chịu đựng khó chịu bò vào thau tắm. Ai ngờ cô mới vừa vừa nhấc chân liền động tới chỗ bị thương, thế là dưới chân mềm nhũn, nhào thẳng vào thau tắm.

Thau tắm hơi sâu nên khi Hạ Như Yên ngã vào bị sặc, đang quơ quào loạn xạ thì được một đôi bàn tay to kẹp nách nhắc lên.

- Khụ khụ! Khụ khụ khụ!

Hạ Như Yên khụ mấy cái mới mở mắt ra, đập vào ánh mắt quả nhiên lại là Giải Vanh, cô xấu hổ chụp hắn:

- Ngươi, ngươi buông ta xuống.

Mặt Giải Vanh không biểu cảm nhìn cô:

- Tắm cũng có thể bị chết đuối, nàng thật là giỏi đó.

Hạ Như Yên thở phì phì nói:

- Ai chết đuối! Chỉ là chân mềm thôi!

Sau đó lại nhỏ giọng nói thầm:

- Còn không phải ngươi...

Giải Vanh nghe thấy, không châm chọc cô nữa, mà là không dấu vết nhìn nhìn thân thể trần trụi của cô, một cặp vú tuyết trắng no đủ lắc lư, đầu vú còn dính bọt nước, dưới eo thon một tay có thể ôm hết là màn thầu no đủ trắng nõn, da thịt toàn thân thiếu nữ đều là trải rộng dấu vết sau hoan ái, ánh mắt nam nhân ám ám, nhẹ nhàng để cô vào thau tắm.

Hạ Như Yên ngâm vào trong nước liền nắm mép thau cảnh giác nhìn hắn:

- Ngươi lại tới làm gì?

Giải Vanh thong thả ung dung bắt đầu cởi đai lưng:

- Tới hầu bệnh đó.

Hạ Như Yên vừa thấy hắn cởi quần áo, nháy mắt, hoảng sợ kêu:

- Ngươi muốn làm cái gì!!??

Giải Vanh liếc cô, cởi áo ngoài ra, sau đó bắt đầu cởi áo trong:

- Không phải nói tới hầu bệnh sao? Thân mình mẹ kế không khoẻ, nhi tử tới hầu hạ người tắm gội.

Tiểu cô nương sợ tới mức hoa dung thất sắc, liên tục xua tay nói:

- Không cần không cần! Ta có thể tự tắm! Ngươi đừng tới đây!

Lúc này Giải Vanh đã cởi sạch, nam nhân vai rộng eo thon, cơ thể rắn chắc cao dài tràn ngập mị lực giống đực, vật dưới háng nửa nâng đầu, tản ra hơi thở nguy hiểm, hắn nhấc chân bước vào thau tắm, nhẹ nhàng nhắc thiếu nữ lên, để cô ngồi lên một cặp chân dài quay lưng về phía hắn.

- Ngươi ngươi ngươi ngươi muốn làm gì!!

Hạ Như Yên sợ tới mức môi run run, tên cầm thú này lại muốn cường cô một lần nữa chăng? Nơi đó của cô đau muốn chết, nếu lại chịu một lần tra tấn không bằng chết quách cho rồi!

Ngón tay Giải Vanh chậm rãi vuốt ve phần eo cô, chậm rì rì mở miệng:

- Nàng ngoan điểm thì ta sẽ không làm cái gì, nếu không ta không thể bảo đảm không làm gì với nàng đâu.

Vốn dĩ Hạ Như Yên còn giãy giụa tức khắc hành quân lặng lẽ, ngoan ngoãn ngồi im trong lòng ngực hắn, tùy ý nam nhân rửa sạch thân thể cho cô, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, Hàn Tín có thể chịu nỗi nhục dưới háng, trước bảo mệnh quan trọng!

Giải Vanh thấy cô an phận, khóe miệng cong lên, cô như con mèo vậy, động qua động lại liền xù lông, giương nanh múa vuốt, vừa hù dọa liền lập tức chịu thua, cũng không biết thị lang phủ dạy ra một đại tiểu thư thế này bằng cách nào.
_____________________________________________________
Giải Vanh: Xác thật là nỗi nhục 'dưới háng'.
Hạ Như Yên: Ngươi câm miệng!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK