• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu tường xuân ( mười lăm ) ( hơi H )

Edit: Cừu ăn thịt

***


Nam nhân rửa một hồi lại không an phận, tay trái tay phải bao bọc hai bầu tuyết nhũ đĩnh kiều vuốt ve từ gốc lên đến đỉnh, đảo quanh quầng vú, cuối cùng nắm hai viên trân châu xoa nắn vuốt ve.

Hạ Như Yên áp xuống rên rỉ trong cổ họng, muốn đẩy tay nam nhân ra lại không cách nào lay động, cô vừa xấu hổ lại vừa tức giận:

- Ngươi, ngươi không phải nói sẽ không làm gì với ta sao?

Giải Vanh híp mắt hưởng thụ xúc cảm mỹ diệu trong tay, thong thả ung dung nói:

- Ta không phải giúp nàng tắm rửa sao? Chẳng lẽ bình thường nàng tắm rửa không rửa nơi này?

Hắn vừa nói vừa kéo đầu vú, thiếu nữ lập tức kinh hô ra tiếng, Giải Vanh nghe xong càng thêm hăng hái, vỗ hai viên đỉnh vú nhòn nhọn đong đưa lúc lắc. Hạ Như Yên chỉ cảm thấy tê dại điện lưu từ mũi nhọn chạy khắp toàn thân, rên rỉ kiều mềm rốt cuộc tràn ra môi anh đào, khuôn mặt nhỏ cũng dần dần nhiễm đỏ ửng mê người.

- Aa....a...

Thiếu nữ mềm như bông dựa vào ngực nam nhân, tùy ý hắn đùa bỡn hai vú, chày sắt dưới háng Giải Vanh sớm đã nhất trụ kình thiên, như hổ rình mồi để ở sau thắt lưng cô. Hạ Như Yên lại thẹn lại sợ, đã cảm thấy xấu hổ mình sinh ra khoái cảm vì nam nhân đùa bỡn, lại sợ hãi hắn thật sự thú tính quá độ lại lần nữa thi bạo.

- Vú mẫu thân cũng thật lẳng lơ... Mới mười sáu tuổi đã to đến như vậy ...

Giải Vanh ghé vào bên tai cô nói nhỏ, hơi thở nóng rực phất qua vành tai cô khiến cô rùng mình, Hạ Như Yên không khỏi run lập cập, lỗ tai nhanh chóng nhiễm màu hồng phấn.

Giải Vanh nhìn vành tai trắng nõn biến thành màu đỏ, ý đồ trêu chọc nổi lên, há mồm ngậm lấy thùy tai liếm láp, thiếu nữ rên rỉ càng thêm dồn dập, hỗn hợp lượn lờ sương mù có vẻ hết sức kiều diễm.

- Đừng... Đừng mà...

Đôi mắt đẹp của Hạ Như Yên mê mang, đôi tay vô lực chống đẩy cánh tay cứng rắn của nam nhân, một dòng điện du tẩu trong cơ thể cô, cô thậm chí cảm thấy tiểu huyệt truyền đến sự hư không.

- Còn chưa rửa sạch sẽ đâu.

Giải Vanh buông ra vành tai cô, lại mút hôn cái cổ mảnh khảnh, thân mình thiếu nữ run run rẩy rẩy kêu lên:

- Đừng... Hu hu... Không cần mà....

Khóe miệng nam nhân gợi lên một nụ cười, vươn đầu lưỡi qua lại trên da thịt cô, lưu lại từng vệt nước ướt át. Nước mắt dâng trào trong đôi mắt thiếu nữ, loại cảm giác thân mật này khiến bản năng cô cảm thấy sợ hãi. Trước hai lần bị Giải Vanh chiếm đoạt đều là đau lớn hơn khoái cảm, mà hiện tại cô thật sự cảm nhận được loại tê dại không thể miêu tả ấy, trong thân thể phảng phất có một hạt đậu đang nẩy mầm, mọc rễ sinh lá cho đến trưởng thành thành cây to chọc trời.

- A!

Hạ Như Yên hô nhỏ ra tiếng, thân thể kịch liệt run rẩy, một dòng xuân triều từ chỗ sâu trong tiểu huyệt trào ra, cô run run rồi mềm mại ngã xuống trên người nam nhân, nửa há miệng nhỏ thở dốc.

Giải Vanh đã không phải xử nam chưa trải sự đời, tự nhiên biết tiểu cô nương đã cao trào, trong lòng hắn đắc ý, ngoài miệng lại trêu chọc nói:

- Thoải mái không? Cơ thể của mẫu thân thật là lẳng lơ, chỉ chơi vú liền cao trào.

Lúc này Hạ Như Yên đã từ trong cao trào lấy lại tinh thần, xấu hổ và giận dữ muốn chết giãy giụa:

- Ngươi buông ta ra!

Giải Vanh bóp chặt eo cô kéo về phía phần hông mình, cây gậy lớn kia liền chống thẳng kẽ mông cô, nháy mắt thân thể Hạ Như Yên cứng đờ, cũng không dám nhúc nhích nữa.

- Ngươi ngươi ngươi vừa rồi nói không làm gì ta mà!

Thiếu nữ hoảng sợ trợn to hai mắt, sợ tới mức nói lắp luôn.

- Ta nói, nàng ngoan thì ta sẽ không làm gì nàng.

Giải Vanh kéo ra đùi ngọc ra hai bên, bàn tay to linh hoạt chui vào giữa hai chân cô:

- Hiện tại chúng ta rửa nơi này.

- Đau! Ngươi, ngươi nhẹ chút...

Hạ Như Yên ngấn nước mắt, cam chịu nam nhân tùy ý vuốt ve chân tâm cô, rõ ràng là chơi lưu manh còn dõng dạc nói là tắm rửa, sao có người vô sỉ như vậy chứ?

Giải Vanh cũng biết chỗ đó của cô bị thương nặng, thật sự không phải muốn ăn bớt mà muốn thay cô rửa sạch một chút, để chờ lát nữa bôi thuốc dễ hơn. Hắn nhẹ nhàng đụng chạm hoa huyệt, nghe thiếu nữ hút khí, thấp giọng nói bên tai cô:

- Cố gắng chịu đựng, rửa sạch sẽ để bôi thuốc.

Nam nhân nhẹ nhàng đẩy ra hai mảnh ngọc trai, chậm rãi xoa nắn huyệt khẩu, ai ngờ mới chạm mấy lần liền có gì đó trơn trượt tiếp xúc với đầu ngón tay hắn. Giải Vanh hơi sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại đó là gì, khóe môi hắn cong lên, đầu ngón tay quệt một ít dính nhớp đưa tới trước mặt thiếu nữ:

- Mẫu thân có thể nói cho nhi tử đây là cái gì không?

Mặt Hạ Như Yên đỏ bừng, lắp bắp nói:

- Ta... ta không... không biết...

Nam nhân ác liệt để sát vào lỗ tai cô nói nhỏ:

- Mẫu thân không biết, nhi tử sẽ nói cho ngươi biết vậy, đây là dâm thủy, từ tiểu huyệt của nàng chảy ra, mỗi khi tiểu huyệt thèm khát thì sẽ có dâm thủy từ bên trong chảy ra, mẫu thân nhớ kỹ chưa?

Hạ Như Yên hận không thể khâu miệng hắn lại, sao có người hạ lưu như vậy chứ? Cô khóc nức nở mắng:

- Ngươi ngươi ngươi không biết xấu hổ!

Giờ phút này tâm tình của Giải Vanh sung sướng nói không nên lời, hôn một cái trên mặt Hạ Như Yên:

- Cảm ơn mẫu thân đại nhân khích lệ, nhi tử sẽ không ngừng cố gắng.

Lợi dụng lúc Hạ Như Yên vì hắn da mặt dày mà trợn mắt há hốc mồm thì Giải Vanh đã rửa sạch sẽ chân tâm cô, sau đó dùng vải bông bao bọc tiểu cô nương ôm lên giường, lại giúp cô chà lau tóc.

Trên mặt Hạ Như Yên còn chưa hết đỏ ửng, xấu hổ buồn bực không nói một lời, lông mi hơi hơi rung động, miệng nhỏ vểnh cao, trông cực kỳ đáng yêu, Giải Vanh nhìn mà trong lòng phát ngứa, nhanh chóng dời đi tầm mắt.

Lau khô tóc xong rồi Giải Vanh lấy thuốc mỡ ra, đây là thuốc buổi chiều hắn bảo thuộc hạ điều phối một lần nữa, hiệu quả trị sưng càng tốt. Hắn tách hai cái đùi Hạ Như Yên ra, thấy giữa tiểu hoa huyệt đã không còn sưng như ban ngày nữa, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Dùng đầu ngón tay quệt một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên cánh hoa, lại nghe thấy tiếng thiếu nữ chịu đựng hút khí.

- Cố chịu một lát là được, bôi thuốc mới nhanh hết.

Lúc này Giải Vanh có vẻ rất kiên nhẫn, giọng nói tự động ôn nhu hẳn ra.

Hạ Như Yên nhấp môi, nghĩ thầm lúc này ra vẻ người tốt gì chứ, nếu không phải anh thì tôi cần chịu đựng sao, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống, cô cũng muốn sớm hành động tự nhiên.

Rốt cuộc bôi xong thuốc, Hạ Như Yên lập tức dùng chăn kín mít mình, đôi mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm Giải Vanh.

Giải Vanh biết cô đang đợi mình rời đi, cười lạnh một tiếng, kéo chăn ra, xoay người lên giường, kéo Hạ Như Yên vào trong lòng.

- Ngươi làm gì thế!?

Hạ Như Yên hoảng sợ:

- Ngươi lên giường làm gì?

- Ngủ.

Giải Vanh phun ra hai chữ.

- Ngươi về phòng ngươi đi ngủ đi!

Hạ Như Yên nóng nảy, duỗi tay đẩy hắn.

Giải Vanh dùng một chút lực ôm chặt lấy thiếu nữ:

- Ngủ, không ngủ thì tin ta 'hiếu thuận' nàng hay không?

Hạ Như Yên lập tức không nói, cứng đờ dựa vào trong lòng ngực nam nhân, một cử động nhỏ cũng không dám. Trong nhà yên tĩnh không tiếng động, qua một hồi lâu, đôi mắt cô vẫn mở to, hai người trần truồng dán sát nhau, cô thật sự ngủ không được, trong lòng thấp thỏm bất an, cứ sợ hắn canh lúc mình ngủ rồi làm cái gì đó.

Giải Vanh là người tập võ, từ tần suất hô hấp của người trong lòng ngực là biết cô vẫn chưa ngủ, hắn bèn xoay người đè cô dưới thân, sáng quắc nhìn thẳng cô:

- Nếu mẫu thân đại nhân ngủ không được, chúng ta làm gì đó để tiêu hao thể lực nhé.

Hạ Như Yên sợ tới mức giật mình, vội vàng nhắm hai mắt:

- Ngủ rồi ngủ rồi!

Giải Vanh âm u nói:

- Đã muộn, hiện tại nó có tinh thần lắm.

Hắn cầm tay Hạ Như Yên sờ soạng dưới háng mình, quả nhiên vật kia đã sưng to rồi, một bàn tay cô đều cầm không hết.

- Đừng mà!

Hạ Như Yên sợ tới mức tái mét mặt mày, trong mắt để lộ sự sợ hãi:

- Hôm nay không được! Thật sự không được! Sẽ chết đó!

Giải Vanh đè lại tay cô không cho cô rút về, chậm rãi nói:

- Hôm nay không được? Vậy khi nào được?

Hạ Như Yên đã sợ tới mức rối như canh hẹ, buột miệng thốt ra:

- Qua mấy ngày! Qua mấy ngày nữa! Chờ ta khỏe đã!

Mới vừa nói xong cô liền hối hận, quả nhiên tên cầm thú kia lộ ra nụ cười vừa lòng:

- Nếu mẫu thân đã nói như vậy, sao nhi tử không săn sóc người chứ? Vậy chờ mấy ngày đi. Nhưng mà... – Nam nhân giọng lại nói – Hôm nay vẫn phải nhờ mẫu thân đại nhân giúp ta thư giải một chút.

Nói xong, hắn liền cầm tay nhỏ của thiếu nữ chậm rãi vuốt ve thịt hành của mình, Hạ Như Yên trợn mắt há hốc mồm, không ngờ đã nói đến nước này mà hắn vẫn không buông tha cho mình. Nhưng dù sao cũng tốt hơn đao thật ra trận, nghĩ như vậy, cô cũng đành nhịn ngượng ngùng giúp Giải Vanh thư giải dục vọng.

Giải Vanh thấy mặt cô đỏ bừng hai mắt nhắm nghiền, nhịn không được tiến lên hôn môi cô. Môi thiếu nữ mềm mại thơm phức, bởi nam nhân đánh bất ngờ mà giật mình mở ra, Giải Vanh nhân cơ hội duỗi đầu lưỡi vào, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của cô quấy loạn. Nam nhân hôn vừa sâu vừa bá đạo, nhanh chóng khiến thiếu nữ kiều suyễn thở phì phò, đôi mắt to hơi nước mênh mông làm hắn càng tham lam mút vào.

Ô... Tên khốn kiếp này... Thật lâu sau lúc sau cả người Hạ Như Yên vô lực dựa vào lòng ngực Giải Vanh, hai tay đều đau nhức không thôi, đầu lưỡi bị mút đến tê dại, một hồi lăn lộn làm cô không còn chút nào để sức lực miên man suy nghĩ, nhắm hai mắt nặng nề tiến vào mộng đẹp.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK