Đầu tường xuân ( một )
Edit: Cừu ăn thịt
Ánh mặt trời chiếu nghiêng vào cửa sổ trúc, mùi hoa quế mùa thu lan tỏa trong gió, một thiếu nữ áo tím nhan sắc xinh đẹp ngồi ở án thư trước cửa sổ, sắc mặt nhìn như bình tĩnh nhưng trong đầu đã điên tiết lên.
- Hệ thống! Mi nói rõ ràng cho ta! Đây là chuyện gì? Không phải đã hứa sẽ cho ta một thế giới dành cho người mới để ta thích ứng trước sao!? Tại sao lại xuyên vào nhiệm vụ chính thức rồi hả!?
Hạ Như Yên tức hộc máu chất vấn hệ thống dẫn đường.
- Xin... xin lỗi người mới, lần này là bởi vì có BUG...
Hệ thống dẫn đường chột dạ đáp.
- BUG gì? Ta mặc kệ! Ta muốn rời khỏi! Mi mau đưa ra rời khỏi nơi này đi!
Hạ Như Yên hết sức tức giận, chuyện là mấy ngày hôm trước cô ăn cái màn thầu bị sặc chết, vốn dĩ cho rằng sau khi chết phải tan thành mây khói, không ngờ hồn phách của cô lại chạy tới một nơi gọi là không gian Chủ Thần, bên trong có một người tự xưng là Chủ Thần nói cho cô chỉ cần cô xuyên qua các thế giới trong tiểu thuyết hoàn thành nhiệm vụ chỉ định thì có thể sống lại một lần nữa bắt đầu cuộc đời. Cô đương nhiên rất vui lòng, sau khi hỏi kỹ càng tỉ mỉ điều điều khoản khoản cô liền đồng ý rồi, vị Chủ Thần kia cực kì vui vẻ, khen cô sảng khoái, bảo cô trước khi chính thức bắt đầu nhiệm vụ đi thể nghiệm nhiệm vụ thế giới, cũng phái cho cô một cái hệ thống dẫn đường tùy thân mang theo để cô mau chóng quen thuộc quá trình nhiệm vụ.
Hạ Như Yên cảm thấy thật có lời, có thể đi các địa phương khác nhau trải nghiệm cuộc sống, cuối cùng còn có thể sống lại, kiếm lời qúa rồi! Hơn nữa còn là trong thế giới tiểu thuyết, khẳng định sẽ rất thú vị, dù sao cô cũng đã chết, kiếm thêm mấy đời là quá dư dả.
Nghĩ như vậy cô vui vẻ nhắm hai mắt chờ truyền đi, Chủ Thần đã nói với cô ,thế giới tiểu thuyết đầu tiên coi như đưa cô đi nghỉ phép, để cô làm quen làm nhiệm vụ là làm cái gì, hoàn thành hay không đều không có ảnh hưởng. Vì thế sau khi truyền đi xong cô mở mắt ra thì phát hiện mình nằm trên một chiếc giường cổ kính khắc hoa thì rất kích động. Cô thật sự xuyên! Xuyên tới cổ đại rồi!
Nhưng mà thực mau sự hưng phấn đã bị phá hủy khi hệ thống dẫn đường tay mới nơm nớp lo sợ nói cho cô biết bởi vì lúc truyền đi có BUG, cô bị truyền tới nhiệm vụ thế giới cấp D, cần phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể từ thế giới này thoát thân, nếu không sẽ bị nhốt trong phòng tối mười năm.
Hạ Như Yên nghe tin tức này như sét đánh ngang tai, cô là một tay mới, còn rất nhiều thứ còn không hiểu, đã nói sẽ đi trải nghiệm sao lại ra BUG thế này?
- Thật xin lỗi người mới, BUG lần này không thể chữa trị, cho nên cô phải hoàn thành nhiệm vụ.
- Không có đường khác sao? - Hạ Như Yên không cam lòng.
- Còn có phòng tối...
- Ta sẽ đánh chết ông mi!
- Người mới ơi, tôi không có ông.
- ...
Hạ Như Yên bực bội xoa xoa cái trán - Vậy mi nói xem, hiện tại ta cần làm cái gì? - Trước mắt cô lúc này là một màu đen, chẳng biết gì cả.
- Để tôi truyền tống suất diễn của nguyên chủ cho cô nhé.
Hệ thống dẫn đường tay mới vừa nói xong, một đoạn văn tự dài liền tràn vào trong đầu Hạ Như Yên khiến cô choáng váng một lúc mới tổng kết lại cuộc đời của nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng tên là Hạ Như Yên, là đích nữ của Lễ Bộ thị lang Hạ Trí Viễn thuộc Đại Ngụy quốc , đáng tiếc mẫu thân của nàng khó sinh, nguyên chủ vừa sinh ra đã mồ côi mẹ. Mà nhà ngoại nàng vốn không hiển hách, còn ở xa tận Liêu Châu, lúc mẹ nàng còn sống cũng ít gặp gỡ, lúc sau càng không đến thăm. Qua một năm, Hạ Trí Viễn nghênh thú vợ kế La thị vào cửa, khi La thị đã sinh cho ông ta một đôi long phượng thai thì càng chẳng thèm ngó ngàng đến nguyên chủ, cũng hiếm khi hỏi đến. Vì thế nguyên chủ từ nhỏ đã lẻ loi một người, nguyên bản nàng có một bà vú, nhưng lúc nàng mười tuổi mắc bệnh qua đời, bởi vậy bên người nàng cũng chỉ dư lại nha hoàn bà tử, tính tình dần dần ích kỷ. La thị đối xử với nguyên chủ cũng tạm được, chưa bao giờ cắt xén chi phí ăn mặc, cũng không có tra tấn nàng, nhưng nguyên chủ cứ cảm thấy bà ta khắt khe chính mình, suốt ngày đối nghịch với mẹ kế.
Năm nguyên chủ mười sáu tuổi, hình như phụ thân Hạ Trí Viễn gặp vấn đề gì đó trong công việc, vì tương lai nên ông gả nàng cho Trấn Quốc Công Giải Phương Thành làm vợ sau. Trấn Quốc Công thời trẻ vợ mất, nhưng nhiều năm qua vẫn chưa cưới vợ khác, một tay nuôi nấng con trai duy nhất Giải Vanh đến lớn, hiện tại nhi tử cũng mười tám, đi theo Hoàng Thượng làm việc được lòng vua, trừ bỏ còn thiếu một con dâu cũng không còn chuyện gì cần ông nhọc lòng. Nay rảnh rỗi có lẽ là có tâm tư suy xét vấn đề cá nhân, vừa vặn ở nhà Lễ Bộ thị lang gặp qua con gái lớn của hắn một lần, cũng không biết là nhìn trúng tư sắc của nguyên chủ hay gì mà lúc Hạ Trí Viễn tới nhà cầu ông hỗ trợ bèn cố ý vô tình nhắc tới, Hạ Trí Viễn chỉ do dự một lát liền đồng ý, so sánh với đường làm quan thì chung thân hạnh phúc của một nữ nhi không được ông yêu thích chẳng đáng giá nhắc tới.
Khi nguyên chủ biết mình phải gả cho một nam nhân còn lớn hơn phụ thân vài tuổi quả thật muốn sụp đổ, nàng đến trước mặt Hạ Trí Viễn cầu xin, lại bị quát lớn lệnh của cha mẹ lời người mai mối, nàng phản đối cũng vô ích, cũng cấm túc nàng, trước khi xuất giá không được ra cửa. Nguyên chủ ngoài việc cực kỳ thất vọng ra cũng chỉ có nhận mệnh.
Kỳ thật sau khi thành thân cũng không có thảm như nguyên chủ tưởng tượng, tuy Trấn Quốc Công đã lớn tuổi nhưng bảo dưỡng thoả đáng, siêng năng rèn luyện, thoạt nhìn còn trẻ hơn cha nàng. Ông cũng khá sủng ái kiều thê, hơi có chút cưng chiều nàng như nữ nhi, dù nguyên chủ không thích Trấn Quốc Công nhưng ông đối xử với nàng tốt hơn cha nhiều, vì thế nàng cũng dần dần đặt tâm tư lên người trượng phu. Thực mau nguyên chủ mang thai, năm thứ hai sinh hạ một đứa bé trai kháu khỉnh. Trấn Quốc Công đã trung niên còn có con nên tự nhiên là vui mừng khôn xiết, càng sủng ái nguyên chủ và con nhỏ gấp bội. Nhưng mà bởi vì sự yêu thương này khiến nguyên chủ bước lên đường cùng.
Vốn dĩ nguyên chủ và con trai Giải Vanh của Trấn Quốc Công chẳng liên quan gì đến nhau, Giải Vanh cũng không thường ở nhà, ngày thường hai người rất ít gặp nhau, nàng cũng không để ý hắn lắm. Nhưng từ lúc con trai của nàng sinh ra, cũng không biết là cọng dây thần kinh nào bị chập mà dám có ý đồ với vị trí thế tử. Nàng cảm thấy Trấn Quốc Công sủng nàng và nhi tử như vậy, nếu có thể khiến quốc công gia chuyển vị trí thế tử sang cho con nàng thì trăm năm sau hai mẹ con nguyên chủ cũng không cần lo lắng. Nhưng Giải Vanh đã mười tám, muốn loại bỏ danh hiệu thế tử của hắn cũng không dễ dàng. Từ lúc nguyên chủ có tâm tư này liền ngày ngày đêm đêm rù rì bên tai quốc công gia, còn tìm người ngáng chân Giải Vanh, năm lần bảy lượt muốn hãm hại hắn. Nhưng chút trí não ấy của nguyên chủ quả thật sự không đủ dùng, căn bản không thể tổn thương đến một sợi lông của Giải Vanh. Giải Vanh vốn làm lơ nàng, nhưng có con ruồi thường thường ong ong bên tai cũng rất phiền, vì thế có một ngày Giải Vanh giao hết chứng cứ những việc nàng làm cho quốc công gia, quốc công gia xem xong rất tức giận, đưa nguyên chủ vào từ đường. Vì thế nguyên chủ tuổi còn trẻ đã bị cầm tù ở nhà miếu, không lâu lúc sau bởi vì nhớ con mà bệnh liệt giường, từ đường điều kiện kham khổ, nhà mẹ đẻ chẳng quan tâm, nguyên chủ bị bệnh càng ngày càng nặng, sau đó chết khi còn trẻ.
- Kỳ thật nguyên chủ là tự mình tìm đường chết, cũng không vô tội.
Hạ Như Yên sờ sờ cằm.
- Hiện tại tiếp thu nhiệm vụ hệ thống, tích —— thu được nhiệm vụ hệ thống. Người mới, nhiệm vụ thế giới lần này là để nguyên chủ sống sót, không đối nghịch với Giải Vanh, giữ khuôn phép sống hết đời.
- Nghe qua giống như cũng không khó.
Hạ Như Yên như trút được gánh nặng, còn tưởng rằng nhiệm vụ gì đó chứ.
- Chỉ cần người mới bình an sống qua ngày nguyên chủ tử vong thì tính nhiệm vụ hoàn thành, có thể trở lại không gian.
- Ừm, xem ra chỉ cần ta không tìm đường chết là được, như vậy xem ra rất đơn giản nhỉ?
Hạ Như Yên nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới cái gì lại hỏi:
- Đây là thế giới tiểu thuyết, hẳn là có nam nữ chính? Giải Vanh là nam chính sao?
- Giải Vanh không phải nam chính.
- Vậy nam nữ chính là ai? - Hạ Như Yên tò mò hỏi.
- Thực xin lỗi, bởi vì cô không phải là nhân viên chính thức chấp hành nhiệm vụ, cho nên không thể giải khóa cơ sở cốt truyện.
- Cái gì!? Thật quá đáng! Rõ ràng là các người truyền ta tới này, không nói cho ta sở hữu cốt truyện sao được!
Hạ Như Yên đập bàn, biểu tình cực độ phẫn nộ.
- Thực xin lỗi người mới, tôi cũng không có biện pháp, nhưng chỉ cần cô hoàn thành một nhiệm vụ chi nhánh trong cốt truyện, có thể chuyển thành nhân viên nhiệm vụ chính thức, là có thể mở ra cơ sở cốt truyện.
- Thế nhiệm vụ chi nhánh là cái gì?
- Hiện tại còn không biết, phải chờ tới cốt truyện kích phát mới có thể tuyên bố.
Hạ Như Yên tức giận, trước nay chưa thấy qua chuyện nào éo le đến vậy:
- Không phải mi là tàn thứ phẩm chứ? Có BUG lại không thể xem cốt truyện.
Hệ thống khả nghi trầm mặc vài giây, hồi đáp:
- Cô suy nghĩ nhiều quá.
Quả nhiên đúng không! Quả nhiên đúng không!? Hạ Như Yên thật là muốn hộc máu, mình phải đổ vỏ à? Ăn cái màn thầu bị sặc chết không nói, còn bị phân cho cái hệ thống dẫn đường rác rưởi! Cô dựa vào bàn yên lặng rơi lệ.
Đột nhiên, thân mình cô cứng đờ, run rẩy đưa ra một vấn đề,:
- Hệ thống, nói như vậy... Ta sẽ kết hôn với ông già Trấn Quốc Công kia hả??
-...Nếu cốt truyện không có xuất hiện lệch lạc, hẳn là như vậy.
- Cho nên ta còn phải lên giường với ông ta!?
Hạ Như Yên mở to hai mắt nhìn, cô cũng không phải là phụ không (*), không chấp được chồng lớn tuổi hơn một giáp đâu! Hơn nữa người kia còn goá vợ, nghĩ như thế nào cũng khó chịu.
- Nếu cốt truyện không có xuất hiện lệch lạc, hẳn là như vậy.
- Cho nên ta rất có khả năng sẽ sinh con???
Má ơi, cô không hề muốn sinh con đâu! Đau lắm cơ! Nhất là ở cổ đại điều kiện còn rất lạc hậu!
- Nếu cốt truyện không có xuất hiện lệch lạc, hẳn là như vậy.
Hạ Như Yên suýt chảy nước mắt, cô đau khổ cầu xin hệ thống dẫn đường:
- Hệ thống, có thể nghĩ biện pháp khác không, ta thật sự không muốn sinh con với một lão già.
- Người mới đừng nói như vậy, lúc cô chết là 25 tuổi, Trấn Quốc Công mới 34 tuổi, chỉ lớn hơn cô 9 tuổi thôi. - Hệ thống an ủi cô.
- Ba tuổi là cách một thế hệ rồi! Chín tuổi là cách ba thế hệ đó! Hơn nữa thân thể này mới 16 tuổi, vẫn là vị thành niên! Đây là trái pháp luật! Ta không cần ta không cần ta không cần kết hôn với ông ta!!!
Hạ Như Yên khóc không ra nước mắt.
- À... Theo lý mà nói chỉ cần cô sống qua thời gian kia liền tính nhiệm vụ hoàn thành...
Thanh âm Hệ thống có chút chần chờ.
- Cho nên ta không gả cho lão già kia cũng không sao đúng không?
Mắt Hạ Như Yên phụt ra ánh sáng, cô biết trời không tuyệt đường người!
- Lý luận thì là vậy.
- Tốt! Quyết định như vậy đi!
Hạ Như Yên xoa tay hầm hè, chuẩn bị lên kế hoạch con đường sinh tồn của chính mình ở thế giới này.
— — — — — — — — —
(*) phụ khống: kiểu người yêu cha, sùng kính cha quá mức