• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu tường xuân ( chín )

Edit: Cừu ăn thịt

Người nọ mày kiếm mắt sáng, khí chất thanh lãnh, nếu như trong hoàn cảnh bình thường thì Hạ Như Yên nhất định phải khen mấy câu đẹp trai nhưng bây giờ nhìn mặt hắn thì cô chỉ muốn đấm cho mấy phát mà thôi.

- Là ngươi!

Hạ Như Yên vừa kinh vừa giận, trong đầu nhanh chóng tiêu hóa lời nói của hắn, thê tử mới cưới của cha hắn? Mẹ kế của hắn? Nói như vậy... Hắn chính là Giải Vanh!?

- Hệ thống! Sao mi không nói cho ta biết hắn chính là Giải Vanh hả?

Trong bụng Hạ Như Yên chất vấn hệ thống, nó giỡn chơi cô à?

- Người mới, lúc ấy tôi có BUG mà, đâu có thấy hắn, hơn nữa cô không giải khóa cốt truyện nên dù tôi có thấy cũng không biết hắn chính là Giải Vanh...

Trong lúc Hạ Như Yên kêu gào với hệ thống thì Giải Vanh đã đi tới, thân hình nam nhân cao lớn hoàn toàn áp đảo thân hình nhỏ xinh của Hạ Như Yên. Lúc này cô mới hoàn hồn, theo bản năng muốn lui về phía sau lại bị ôm lấy eo.

- Mẫu thân cớ gì lui về phía sau?

Giải Vanh từ trên cao nhìn xuống cô, trong ánh mắt lộ ra hàn ý:

- Nhìn thấy nhi tử không vui sao?

Hạ Như Yên giãy giụa theo bản xạ:

- Ngươi buông ta ra!

Giải Vanh mạnh tay bóp eo Hạ Như Yên khiến cô hơi đau, thanh âm như khối băng lạnh đến tận xương:

- Không biết trong lòng mẫu thân có cảm tưởng khi vừa ngủ với con lại ngủ với cha?

Hạ Như Yên duỗi tay đẩy hắn:

- Không biết ngươi đang nói cái quái gì! Buông tay ra!

Trong mắt Giải Vanh lạnh hơn:

- Ngày đó ta từng hứa hẹn sẽ cưới nàng làm vợ, ai ngờ tỉnh lại sau lúc hôn mê lại được tin nàng đã gả cho người khác. Đối tượng lại là phụ thân ta! Hạ thị, nàng có biết lúc ấy ta cảm thấy ra sao không?

Tóm lại là do cô sai à? Hạ Như Yên giận sôi máu. Cô căm giận nói:

- Ta chỉ đi tắm suối nước nóng, ai ngờ đã bị ngươi làm bẩn trong sạch, đời này đều bị ngươi huỷ hoại! Ta không nghĩ biện pháp gả chồng còn có thể làm gì? Hơn nữa hôn sự của ta trước đó đã có rồi, chẳng lẽ ta phải vì ngươi hối hôn hả?

Sắc mặt Giải Vanh đen thui, lạnh lùng nói:

- Ta rõ ràng đã nói với nàng sẽ đi cầu hôn! Vì sao nàng không đợi ta!?

Hạ Như Yên vừa giãy giụa vừa châm chọc nói:

- Chờ ngươi? Dựa vào cái gì? Ta bị ngươi vũ nhục còn phải đợi ngươi cưới ta? Ngươi nhìn ta có giống đồ ngốc không?

- Cho nên nàng lừa gạt phụ thân của ta à?

Giải Vanh tức giận đến bốc khói, miệng lưỡi nữ nhân này thật sắc bén luôn mồm bảo mình không có sai, sao nàng chẳng biết xấu hổ gì thế này?

- Ngươi đang nói cái gì? Buông ta ra...

Hạ Như Yên dùng sức nghiền mũi chân hắn, nhưng hình như nam nhân không biết đau, vẫn vững như Thái sơn.

- Còn không thừa nhận!? Không phải nàng dùng thủ đoạn lừa gạt cha ta khiến ông cho rằng nàng vẫn còn trong sạch nên có thể gả đến Quốc công phủ làm quốc công phu nhân à!?

Những lời này giống như tia chớp bổ vào đầu cô, Hạ Như Yên cuối cùng đã hiểu tại sao hắn tức giận đến vậy, cô đang định chỉ vào mũi hắn nói mình không gạt người thì đột nhiên thu được hệ thống nhắc nhở.

"Ting! Chúc mừng mở ra nhiệm vụ chi nhánh 'nhẫn nhục phụ trọng' (*), nội dung nhiệm vụ: để Giải Vanh hiểu lầm cô, không nói chân tướng cho hắn. Hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh có thể đạt được một lọ thuốc trị thương đặc hiệu, tác dụng là khi bôi lên bất kỳ vị trí nào đều có thể lập tức cầm máu, hơn nữa tốc độ trị thương tăng lên gấp mười lần.

Cái vẹo gì thế? Nhẫn nhục phụ trọng? Hạ Như Yên ngu người nhận nhiệm vụ chi nhánh, nói ngắn lại là kêu cô đừng giải thích chứ gì?

- Người mới, hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh này là được thuốc trị thương đặc hiệu đó, ở cổ đại rất hữu dụng nha!

Hệ thống nhanh mồm nhắc nhở cô.

- Thôi, vậy cũng được ...

Hạ Như Yên chần chờ rồi tiếp nhận nhiệm vụ, sau đó liền nghe được nhắc nhở.

"Ting, đã tiếp thu nhiệm vụ chi nhánh 'nhẫn nhục phụ trọng', nhiệm vụ kéo dài đến lúc Giải Phương Thành về phủ, thất bại khấu trừ 100 tích phân, thành công được khen thưởng 100 tích phân.

Hạ Như Yên cảm thấy mình lại bị lừa, thất bại còn có trừng phạt nữa! Cô khô héo lời, sớm biết thà rằng không nhận nhiệm vụ.

- Người mới nè, không nhận nhiệm vụ chi nhánh cũng bị khấu trừ 50 tích phân đó.

Hạ Như Yên:... Ta xui xẻo quá!

Giải Vanh thấy Hạ Như Yên mãi chẳng nói lời nào coi như cô đang chột dạ, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Nói chuyện đi, sao không nói nữa?

Hạ Như Yên trợn trắng mắt:

- Có gì để nói chứ, ngươi muốn nghĩ như vậy thì tùy ngươi, hiện tại có thể buông ta ra sao?

Giải Vanh phát ra một tiếng cười nhạo:

- Ta đúng thật là nhìn lầm nàng, cứ tưởng rằng nàng là một tiểu thư khuê các quy quy củ củ, không nghĩ rằng không biết liêm sỉ như vậy, nếu ta là nàng, nếu không lấy vải trắng chấm dứt đời mình thì cũng muốn xuất gia làm ni cô.

- Ta muốn thế nào ngươi quản không được! Ta chỉ biết, hiện tại ta là thê tử của phụ thân ngươi, mà thân phận của ngươi là nhi tử của ta! Hơn phân nửa đêm ngươi còn vào phòng mẫu thân còn ra thể thống gì! Còn không cút cho ta!

Hạ Như Yên bị Giải Vanh chọc tức điên, rõ ràng lúc trước là hắn chiếm đoạt cô! Hiện tại có mặt mũi gì tới chất vấn cô làm gì?

Lời nói của Hạ Như Yên dường như đã chặt đứt sợi dây trong đầu Giải Vanh, hắn xoay người ném nữ nhân trong lòng ngực lên giường lớn, trong mắt tụ đầy gió lốc, âm trầm trầm nói:

- Được, hôm nay nhi tử  sẽ tận tình nói cho mẫu thân đại nhân biết cái gì mới là không có thể thống.


(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

(*) Nhẫn nhục phụ trọng

Ý của câu thành ngữ này là chỉ người nhịn nhục gánh vác trọng trách.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tam Quốc chí - Ngô chí- Truyện Lục Tốn".

Năm 221 công nguyên, Lưu Bị kéo quân sang đánh nước Ngô để chiếm lại Kinh Châu, báo thù cho Quan Vũ. Vua Ngô Tôn Quyền đã cử Lục Tốn làm đại đô đốc dẫn 50 nghìn quân ra nghênh chiến.

Đầu năm sau, quân của Lưu Bị tiến vào Di Lăng (Tức Nghi Xương tỉnh Hà Bắc ngày nay) và đóng quân ở bờ nam sông Trường Giang. Lục Tốn thấy quân Thục đã chiếm cứ địa hình có lợi, mới dàn quân ra để tiến hành phòng thủ. Các tướng lĩnh thấy vậy đều cho Lục Tốn nhát gan. Lục Tốn đã cho mời họ đến rồi nói rằng: "Lưu Bị là anh hùng trong thiên hạ, ngay đến Tào Tháo cũng sợ khiếp vía. Nay Lưu Bị tiến quân sang đánh ta. Tôi tuy là một thư sinh tài hèn sức yếu, nhưng được chúa thượng phong chức đại đô đốc chỉ huy quân đội, nên tôi phải làm sao cho xứng đáng với trọng trách của mình. Tôi biết các ông khó chịu khi phải nghe lệnh tôi, thậm trí có người còn chế nhạo tôi, tôi có thể nhẫn nhục vì trách nhiệm của mình. Nhưng các ông cũng phải biết quân lệnh như sơn, ai làm trái lệnh sẽ bị trừng trị, mong các ông chớ có vi phạm ". Các tướng nghe vậy đều khiếp sợ. Do đó, quân Ngô đã kiên trì cố thủ đến bảy tám tháng, khi thấy quân Thục tỏ ra mệt mỏi mới dùng kế hỏa công tiến đánh, cuối cùng giành được thắng lợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK