Đầu tường xuân ( mười một ) ( cao H )
Edit: Cừu ăn thịt
***
- Đừng nóng vội, nhi tử sẽ làm người thoải mái.
Vừa dứt lời, dương vật thật lớn kia đã đút vào trong hoa huyệt.
Hạ Như Yên hét lên, cảm giác xé rách lần thứ hai truyền đến, vì dương cụ của nam nhân thật sự quá lớn nên cho dù không phải lần đầu cũng khiến cô đau đớn.
- Đau —— đau quá —— ngươi đi ra ngoài ——
Môi Hạ Như Yên lập tức tái nhợt, cô run run cầu nam nhân buông tha cô nhưng chỉ nghe một câu có lệ:
- Mẫu thân chịu đựng chút, một lát sẽ không đau...
Ngoài miệng Giải Vanh nói như vậy, lại đẩy mạnh côn thịt vào chỗ sâu, trong lòng không tin cô sẽ đau, cũng không phải lần đầu, sao còn đau chứ?
Nước mắt ngăn chặn không được tràn ra hốc mắt, sắc mặt Hạ Như Yên trắng bệch, cắn chặt môi dưới chịu đựng đau đớn Giải Vanh mang lại, trong lòng tràn ngập ủy khuất, vì sao hắn lại đối xử với cô như vậy? Cô đã làm sai cái gì chứ?
Mà lúc này Giải Vanh không rảnh bận tâm Hạ Như Yên, hắn vừa đi vào đã bị tầng tầng lớp lớp mị thịt cuốn lấy, dường như có vô số cái miệng nhỏ đang thân mật mút hôn côn thịt hắn. Vách trong ấm áp ướt át và chặt chội, bao vây toàn bộ phân thân hắn trong đó, nhưng côn thịt của hắn thật sự quá lớn nên chỉ có một nửa đi vào đã mắc kẹt.
Giải Vanh hít sâu một hơi, bắt đầu chậm rãi rút ra đút vào, theo động tác của hắn, cửa huyệt như miệng nhỏ hút vào làm hắn tê dại đến tận xương cùng, may là hắn định lực tốt chứ nếu không chắc là sẽ bắn pháo hoa luôn rồi.
Cứ làm như vậy trong chốc lát, cuối cùng Hạ Như Yên cũng thích ứng, đau đớn cũng thoáng yếu bớt, chất lỏng ở tiểu huyệt cũng nhiều lên, côn thịt nam nhân làn lượt thâm nhập, mấy chục lần sau rốt cuộc cắm chỉ còn hệ rễ. Mỗi lần Giải Vanh cắm vào là thiếu nữ liền phát ra một tiếng nức nở, cửa huyệt non mềm bị căng đến gần như trong suốt, cố hết sức phun ra nuốt vào cự vật dữ tợn, tiếng nức nở như mèo kêu phảng phất cào trong lòng hắn, làm hắn cảm thấy ngứa, cứ như có cái gì muốn chui từ dưới đất lên vậy, hạ thể lập tức lại to thêm một vòng.
Hắn vẫn là người sao!? Hạ Như Yên hoảng sợ nhìn hắn, Giải Vanh thấy trong mắt cô sợ hãi và khiếp sợ, hắn vừa thẳng lưng thao lộng vừa không có ý tốt hỏi cô:
- Mẫu thân đại nhân, nhi tử làm người thoải mái không?
Lúc đầu khó chịu đã hòa hoãn, một luồng tê dại từ trong dũng đạo lặng lẽ nảy sinh, Hạ Như Yên nhịn xuống cảm giác ấy, mặt đỏ lên giận mắng:
- Ngươi vô sỉ!
Giải Vanh không giận mà cười:
- Mẫu thân đại nhân thật là khẩu thị tâm phi, rõ ràng chảy nhiều nước như vậy còn mắng nhi tử, có phải chê ta không ra sức hay không? Nhi tử sẽ nỗ lực hơn.
Dứt lời, hắn gập đùi Hạ Như Yên lên sát ngực, bắt đầu từ trên cao xuống thấp thao tiểu huyệt cô.
- A ——
Hạ Như Yên hét lên một tiếng, căn dương vật đáng sợ kia giống như máy đóng cọc lên lên xuống xuống, chôn thật sâu vào trong cơ thể cô, giờ phút này cô đã không phân biệt được đâu là đau đớn đâu là khoái cảm, chỉ cảm thấy tiểu huyệt bị đút vào cực hạn, nội bộ bị căng hết cơ, cô cảm thấy mình cứ như sắp bị thọc xuyên, căn dương vật kia đi vào toàn bộ thân thể của cô thật sao?
Giải Vanh càng làm càng hăng say, càng cắm càng sướng, mật huyệt thiếu nữ giống như lụa là tốt nhất quấn chặt lấy dương vật của hắn, tới gần chỗ cửa huyệt có vô số thịt mềm nhô lên mút hôn thân gậy hắn, mà nội bộ quanh co lòng vòng khiến lông tơ hắn dựng thẳng, huyệt này quá cực phẩm, lần trước hắn chỉ hưởng qua một lần liền nhớ mãi không quên, đến tận hôm nay mới lần thứ hai như nguyện, sao không làm đã ghiền nhỉ?
Hắn càng làm càng sâu, dương vật lớn đã sớm nguyên cây đi vào hoàn toàn, thậm chí còn muốn nhét cả hai quả trứng vào luôn. Đột nhiên, quy đầu chạm được một cái khe mềm mại ở chỗ sâu trong đường đi, hắn nghi hoặc đẩy mạnh vài cái liền nghe thấy thiếu nữ hoảng sợ nói:
- Không cần! Nơi đó không được!! Mau đi ra!
Thấy Hạ Như Yên sợ hãi như thế, hắn hơi kỳ quái, lại đẩy vài cái, cái khe kia dường như có hấp lực vô cùng, tựa hồ bên trong có bảo tàng trân quý đang chờ hắn đi khám phá, ma xui quỷ khiến mà đâm vào lần nữa. Tốc độ nam nhân càng lúc càng nhanh, côn thịt hùng hổ công thành chiếm đất, Hạ Như Yên chỉ cảm thấy linh hồn nhỏ bé sắp bị hắn đâm bay luôn! Thân gậy thô to nghiền ép vách trong kiều nộn, mỗi một lần cọ xát đều kích phát dòng điện mãnh liệt, tê dại và no căng còn kèm theo một chút đau nhức, tiếng rên rỉ của cô càng lúc càng nhanh càng lúc càng lớn, trong dũng đạo mấp máy cũng càng thêm kịch liệt, đè nén mất hồn kẹp nam nhân da đầu tê dại, dưới háng không hề chậm lại mà càng đánh càng hăng.
Hạ Như Yên khóc lóc xin nam nhân tha cho, cầu hắn buông tha cô, thân thể non nớt chịu không nổi hoan ái kịch liệt như vậy, giờ phút này cả người cô run rẩy, hoa huyệt cũng run rẩy, nước mắt lưng tròng xin nam nhân khoan dung, tư thái thiếu nữ thế này quả thật khiến người trìu mến, Giải Vanh nghe cô cầu mà trong lòng thoải mái quá đỗi, rốt cuộc cô cũng chịu cầu hắn, nhưng hắn càng không buông tha cô.
Đầu nấm to đánh vào cửa tử cung, nhờ kiên trì không ngừng nỗ lực thì ngọc môn kiều nộn rốt cuộc hở ra một cái khe, quy đầu thừa cơ mà nhập, nhất cử công vào, cùng lúc đó một luồng sáng trắng hiện lên trong đầu Hạ Như Yên, cô há to miệng mà không nói được từ nào.
Dương cụ nam nhân rong ruổi trong cấm địa chưa bao giờ có người đụng chạm tới, cửa cung non mịn mút hắn da đầu tê dại, mỗi một chút thọc vào rút ra đều giống như nhân gian cực lạc, mang cho hắn vui thích cực kỳ lớn. Cuồng thao mãnh làm, dâm dịch văng khắp nơi, chỗ giao hợp của hai người lầy lội, xuân dịch tiết ra ở cửa huyệt khẩu bị đảo thành bọt mép, phần lớn chảy xuống theo kẽ mông và trứng dái, tiếng nước bạch bạch không dứt bên tai, cả phòng xuân ý, dâm mĩ cực điểm.
Đáng thương Hạ Như Yên mới lần thứ hai làm loại sự tình này đã phải chịu đựng cung giao kịch liệt như thế, cô đã khóc khan tiếng, nước mắt che kín gương mặt, trong miệng chỉ phát khụt khịt nhỏ xíu, không còn sức lực phản kháng.
Không biết qua bao lâu, nam nhân rốt cuộc gầm nhẹ một tiếng, bắn tất cả tinh hoa nóng bỏng vào tử cung, Hạ Như Yên bị nóng khiến thân thể run run, hôn mê bất tỉnh luôn.
Sau khi phóng thích Giải Vanh xoay người nằm ở bên cạnh Hạ Như Yên, thở hổn hển, trong lòng nhớ tư vị mới vừa rồi, lại có khoái cảm báo được thù, Hạ Như Yên, nàng gả cho cha ta thì sao? Còn không phải bị ta ngủ à? Lời nói châm chọc buột miệng thốt ra:
- Mẫu thân đại nhân, bị nhi tử ngủ cảm giác như thế nào?
Người bên cạnh thật lâu không có đáp lại, Giải Vanh lơ đãng quay đầu, khi thấy rõ bộ dáng thiếu nữ, trong lòng đột nhiên chua chua.
Sắc mặt Hạ Như Yên tái nhợt, toàn là nước mắt, môi dưới là dấu răng cắn rất sâu, giờ phút này đôi mắt đẹp nhắm chặt, nghiễm nhiên đã không hề hay biết. Giải Vanh nhanh chóng bò dậy xem xét tình huống của cô, trước tiên là bắt mạch, xác nhận chỉ là ngất xỉu thì sau đó lại cẩn thận quan sát thân thể của cô. Vừa rồi hắn không chú ý, hiện tại vừa thấy thật sự hết hồn, cơ thể trắng tinh như ngọc của thiếu nữ tràn ngập vết bầm lớn lớn bé bé, dấu răng và dấu hôn có khắp nơi, đặc biệt hai vú nhiều nhất, hai cái đùi ngọc thon dài mở rộng ra, hoa huyệt ở giữa vừa đỏ vừa sưng, nguyên bản cửa động nhắm chặt bị căng ra một cái lỗ nhỏ, bạch trọc sền sệt chậm rãi chảy ra từ bên trong, ở giữa còn có vài sợi tơ máu, sợ là vách trong bị xé rách.
Phía sau lưng Giải Vanh dần dần toát ra một tầng mồ hôi lạnh, thì ra vừa rồi cô kêu đau cũng không phải gạt người, đúng rồi, cô chỉ là thiếu nữ mười sáu tuổi thôi, vật kia của hắn vốn dĩ đã to mà vừa rồi hắn còn hoàn toàn mất đi lý trí...
Lấy lại bình tĩnh, Giải Vanh gọi tới ám vệ, bảo bọn hắn đem nước ấm lại đây, tự mình ôm Hạ Như Yên đến thau tắm rửa sạch. Nhìn thân thể thiếu nữ kiều mềm lưu lại dấu vết dày đặc, mắt nam nhân hơi tối lại, khoái cảm lúc trước sớm đã không còn sót lại chút gì, thay thế chính là trầm trọng va chút xíu hối hận, rõ ràng vừa rồi hung hăng trả thù cô phản bội mình, lẽ ra hắn nên cảm thấy vô cùng vui sướng chứ nhỉ?
Thôi, Giải Vanh hít sâu một hơi, việc đã đến nước này, lại hôi hận cũng muộn rồi, hắn vứt bỏ những ý niệm lộn xộn đó, tay chân nhẹ nhàng thay Hạ Như Yên lau sạch thân thể. Lúc rửa đến chân tâm, mới vừa chạm vào cánh hoa thì nghe thiếu nữ đang hôn mê lại nức nở một tiếng, Giải Vanh giương mắt nhìn cô, thấy Hạ Như Yên như cũ nhắm hai mắt, mày liễu nhíu chặt, lông mi khẽ run, mặt trên còn vương nước mắt trong suốt, trong miệng vô ý thức lẩm bẩm nói:
- Đau quá...
Trong lòng Giải Vanh chợt không đành lòng, động tác nhẹ nhàng hơn, duỗi ngón tay vào bên trong móc hết tinh dịch ra. Tắm xong rồi, lau khô vệt nước trên người Hạ Như Yên rồi ôm đến trên giường, bôi thuốc khắp toàn thân cô, lại bôi thêm một lần ở chỗ cánh hoa, trong tiểu huyệt cũng chưa bỏ sót. Khi ngón tay hắn dính đầy thuốc mỡ vói vào hoa huyệt thì Hạ Như Yên đang hôn mê bỗng khóc nức nở, Giải Vanh mím môi không nói một lời, chỉ rũ con ngươi tiếp tục động tác trên tay. Làm xong hết rồi, hắn ở mép giường nhìn khuôn mặt vẫn tái nhợt của Hạ Như Yên, cảm xúc trong lòng lúc này thật khó diễn tả.
Mới đầu hắn tâm tâm niệm niệm muốn đi nhà cô cầu hôn, khi hôn mê nằm mộng đều là tình cảnh cùng cô ở bên nhau, ai ngờ sau khi tỉnh lại thuộc hạ nói cho hắn, Hạ Như Yên đã thành thân với phụ thân hắn, hắn quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, Hạ Như Yên sao có thể thành thân với phụ thân hắn chứ? Dưới sự tức giận lửa giận công tâm khiến thương thế đã tốt lại tăng thêm, an dưỡng nửa tháng mới khó khăn lắm khỏi hẳn. Đỡ bệnh là hắn ra roi thúc ngựa trở về, hơn phân nửa đêm trở lại trong phủ, biết được phụ thân đã lãnh công sai ra ngoài mấy ngày. Phụ thân không ở nhà, vừa lúc dễ dàng cho hắn hành sự, hắn sai ám vệ dùng mê dược khiến nha hoàn Hạ Như Yên ngủ đi, sau đó vào phòng tắm, nhìn Hạ Như Yên nằm trê chiếc giường lớn mà cô và phụ thân hắn ngủ, nhìn căn phòng phụ thân nguyên bản thanh lãnh tăng thêm đồ vật nữ nhân mà trở nên ấm áp, hắn càng tức giận hơn, cảm giác bị phản bội tràn ngập trong lòng, bởi vậy mới tranh chấp vài câu với Hạ Như Yên lại chiếm đoạt cô lần nữa.
Nghĩ vậy, hắn nhìn Hạ Như Yên chăm chú, tương lai còn dài, hắn tuyệt sẽ không buông tay, ngay sau đó quả quyết xoay người rời khỏi phòng.
— — — — — — — —
Editor có lời muốn nói: tiến độ edit tùy thuộc vào view và vote nhé! Editor cũng rất cần động lực đó /cầu ôm/