• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu tường xuân ( mười hai )

Edit: Cừu ăn thịt

***

- Phu nhân, phu nhân...


Bên tai chợt truyền đến thanh âm như gần như xa của Hạ Hà, Hạ Như Yên tốn khá nhiều sức lực mới mở được đôi mắt nặng nề. Hạ Hà thấy cô tỉnh lại thở dài nhẹ nhõm một hơii:

- Phu nhân, đã giờ Tỵ, hôm nay ngài ngủ sâu quá, nô tỳ đã gọi ngài một hồi lâu.


Đã trễ thế này sao? Từ khi Hạ Như Yên gả lại đây thì mỗi ngày đều rời giường vào giờ Thìn, hôm nay thế mà dậy trễ đến thế. Hạ Như Yên nhíu nhíu mi, muốn ngồi dậy, mới vừa cử động liền hô một tiếng, sau đó ngã xuống giường.


- Phu nhân! Ngài làm sao vậy?

Hạ Hà hoảng sợ.


Hạ Như Yên ngã nằm lên giường, toàn thân trên dưới đau nhức khó nhịn, giữa hai chân nóng rát và đau đớn. Lúc này cô mới hồi tưởng đến chuyện tối hôm qua, đúng rồi, kẻ làm bẩn trong sạch của cô chính là thế tử quốc công Giải Vanh, trên danh nghĩa là con riêng, tối hôm qua hắn đi vào phòng cô, sau một hồi tranh chấp lại chiếm đoạt cô lần nữa!


Hạ Hà thấy sắc mặt phu nhân nhà mình tái nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh nên cho rằng cô đổ bệnh, vội vàng chạm vào trán cô:

- Phu nhân có chỗ nào không thoải mái hay không? Cần mời đại phu đến xem không?


Hạ Như Yên mới tỉnh táo lại từ hồi ức bất kham, xua xua tay, thở hổn hển nói:

- Không cần, ta có chút không thoải mái, không cần gọi đại phu, nằm một lát là được, ngươi và Xuân Mai đi làm chuyện của mình đi, trước giờ Thân ta không kêu các ngươi thì đừng tiến vào quấy rầy ta.


Hạ Hà hơi do dự, lại bị cô kiên định đuổi đi ra ngoài.


Nằm ở trên giường, trong đầu Hạ Như Yên như có một cuộn chỉ rối, Giải Vanh rốt cuộc muốn thế nào? Kế tiếp hắn sẽ làm gì đối phó chính mình? Lúc này cô mới đột nhiên nhớ tới, hình như từ tối hôm qua hệ thống tay mới vẫn luôn không nói chuyện, chẳng lẽ lại bug?


"Hệ thống?" Cô thử hô ở trong đầu.


Im ắng, không có bất kỳ đáp lại nào.


Quả nhiên lại bug sao? Hạ Như Yên cạn lời nhìn nóc giường, thôi, miên man suy nghĩ không bằng không nghĩ, vẫn là nghỉ ngơi hồi phục thể lực đi, cô nhắm mắt lại cưỡng bách mình tiến vào giấc ngủ.


Mơ mơ màng màng không biết ngủ bao lâu, Hạ Như Yên cảm thấy bụng nhỏ căng phồng, nhịn trong chốc lát rốt cuộc không nín được, nhận mệnh thở dài, cố nén cảm giác khó chịu bò dậy chuẩn bị đi tịnh phòng.


Nhưng tựa hồ cô dã đánh giá cao trạng thái của mình, hai chân mới vừa chạm đất liền ngã sấp xuống, xong rồi, Hạ Như Yên theo bản năng nhắm hai mắt, nhưng đau đớn như suy nghĩ cũng không xảy ra mà là lọt vào một vòng tay cứng rắn.


Hạ Như Yên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, là gương mặt cô không thể quên được —— Giải Vanh, người khởi xướng đau xót toàn thân cô.


- Là ngươi!

Đồng tử Hạ Như Yên hơi co lại, tính duỗi tay đẩy hắn, muốn mình tự đứng lên, ai ngờ dưới chân mềm nhũn, lại ngã vào trong ngực nam nhân.


Giải Vanh hừ lạnh một tiếng:

- Không bản lĩnh thì đừng lăn lộn mù quáng, ngoan ngoãn nằm ở trên giường.


Hạ Như Yên vừa tức vừa hận, cường chống thân thể, cả giận nói:

- Ngươi tới làm gì!? Còn chê ta không đủ thảm?


Giải Vanh nhướng mày:

- Ta chính là đến xem nàng thảm bao nhiêu đó.


Hạ Như Yên nghẹn lời, hận không thể lập tức vác đao chém chết Giải Vanh, đáng tiếc cô không có bản lĩnh kia, chỉ phải mặc niệm trong lòng hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, ngực kịch liệt phập phồng vài cái, cưỡng chế lửa giận nói:

- Hiện tại ngươi thấy được rồi đi được chưa?


Giải Vanh bế lên cô đặt trên giường, thay cô đắp chăn đàng hoàng mới thản nhiên nói:

- Mẫu thân đại nhân sao vội vã đuổi ngườithế? Nghe nói ngài không thoải mái, nhi tử đặc biệt lại đây hầu bệnh đấy.


Trong lòng Hạ Như Yên bực bội, bụng dưới căng mãn khiến cô không có tâm tư cãi cọ với Giải Vanh, cô xoa xoa thái dương, buồn bực nói:

- Đừng làm bộ làm tịch, ngươi rốt cuộc còn muốn làm gì?


Giải Vanh không cần phải nhiều lời nữa, đứng lên đi đến trước bàn, lúc quay lại trong tay cầm một cái chén, hắn đem chén đưa tới bên miệng Hạ Như Yên, khô cằn nói:

- Uống hết chén này đi.


Chuông cảnh báo trong lòng Hạ Như Yên vang to, phòng bị hỏi:

- Đây là cái gì?


Giải Vanh phun ra ba chữ:

- Canh tránh con.

Canh tránh con? Hạ Như Yên hơi nghi hoặc, ở trong đầu suy nghĩ mấy lần mới hiểu được, thứ này chính là thuốc tránh thai ở cổ đại khi xong việc nhỉ? Hạ Như Yên không nói hai lời cầm chén liền uống lên ừng ực ừng ực, đợi hết chén thì mặt cô đã nhăn thành một nhúm, má ơi, đắng quá!


Giải Vanh thấy cô uống một cách dứt khoát, sắc mặt tức khắc đen lại, hắn cười lạnh nói:

- Xem ra mẫu thân đại nhân rất vội vã phủi sạch quan hệ với ta nhỉ.


Hạ Như Yên nhất thời lanh mồm lanh miệng phản kích nói:

- Chẳng lẽ ta muốn mang thai con của người thì ngươi vui vẻ à?


Mặt Giải Vanh nháy mắt liền đen thui, hung tợn nhìn chằm chằm cô, Hạ Như Yên rụt cổ, thật là thứ cầm thú âm tình bất định, không thể trêu vào thì không trêu vào.

Nuốt nước miếng, lần thứ hai Hạ Như Yên hạ lệnh trục khách:

- Ta đã uống xong canh tránh con rồi, còn có chuyện gì không? Nếu không có thì ngươi rời đi được chưa?

Giải Vanh khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống cô:

- Sao mẫu thân cứ vội vã đuổi ta đi đâu? Nếu nhi tử tới hầu bệnh thì tất nhiên không thể đi luôn rồi.


Hạ Như Yên chán ghét bĩu môi:

- Ngươi còn muốn thế nào? Có phải muốn ta chết ngươi mới vui vẻ?


Con ngươi Giải Vanh tối sầm lại, lúc hắn mới vừa nghe nói cô gả cho phụ thân thì thật sự hận không thể bóp chết cô, nhưng mà hiện tại nghe được thiếu nữ nói ra lời như vậy, không biết vì sao tâm hắn lại có chút đau đớn.


Im lặng một lát, Giải Vanh nhàn nhạt nói:

- Mẫu thân sao lại nói như vậy, nhi tử luôn ngóng trông thân thể ngài khoẻ mạnh.


Trong mắt Hạ Như Yên xẹt qua sự trào phúng, người nam nhân này muốn trừng phạt cô thôi, như vậy thì cô xác định vững chắc sẽ đợi không đến ba năm sau, chỉ sợ mười ngày nửa tháng sau đã bị hắn tra tấn chết.


Giải Vanh thấy cô lộ ra biểu tình này, trong lòng chẳng hiểu sao không thoải mái, hắn ổn ngồi bất động, vững vàng nói:

- Nàng ngủ đi, ta ngồi một lát lại đi.


Hạ Như Yên không nói nữa, buồn bực nhấc chăn lên cao, rũ con ngươi, cũng không ngủ được, cứ lẳng lặng nằm.


Giải Vanh xem cô không ngủ được, không kiên nhẫn mở miệng nói:

- Nếu mẫu thân tinh thần tốt thì nhi tử không ngại lại hiếu thuận ngài như tối hôm qua đâu.

Chẳng qua hắn chỉ hù dọa Hạ Như Yên mà thôi, ai ngờ cô vừa nghe thấy mặt lập tức liền trắng, tay nhỏ nắm chặt góc chăn, hai mắt hoảng sợ nhìn về phía hắn.


Thiếu nữ giống như nai con chấn kinh, trong đôi mắt to đều là kinh sợ và sợ hãi, thân thể cô run nhè nhẹ, môi không hề có huyết sắc. Giải Vanh thấy dáng vẻ này của cô, tức khắc ngực có chút rầu rĩ, hắn ra vẻ khinh thường nói:

- Xem ra nàng đã bị dọa kìa, yên tâm đi, hôm nay ta không có hứng thú với thân thể nhỏ bé của nàng.

Hạ Như Yên như được đại xá, rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, thật cẩn thận nằm trong ổ chăn, một đôi mắt to cảnh giác nhìn nam nhân ngồi cạnh mép giường, tuy rằng ngoài miệng hắn nói không làm cái gì, nhưng đối với loại không bằng cầm thú này thì cô vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.


Giải Vanh thấy cô như vậy, trong lòng có chút khó chịu lại cảm thấy có chút ngứa, giơ tay muốn xoa đầu cô nhưng tiểu cô nương cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Tay nam nhân dừng giữa không trung một hồi cuối cùng vẫn rụt trở về, kéo áo ngồi ở mép giường nhắm mắt dưỡng thần, không nói lời nào cũng bất động, tỏ vẻ ta cứ ở chỗ này không đi. Vốn là Hạ Như Yên đã mắc tiểu lắm rồi lại còn uống cả một chén thuốc lớn, giờ phút này cảm thấy bàng quang căng đau, cô nín trong chốc lát thật sự là không nín được đành hạ quyết tâm rón ra rón rén xốc lên chăn chuẩn bị xuống giường đi giải quyết vấn đề cá nhân.


Giải Vanh mở hai mắt, đè lại nói:

- Nàng muốn làm gì?


Hạ Như Yên hàm hàm hồ hồ nói:

- Không, không có gì...


Giải Vanh mày nhăn lại:

- Không có gì vậy nàng xuống giường làm cái gì?


Hạ Như Yên nghẹn một hồi rốt cuộc thốt lên một câu:

- Ta muốn đi tịnh phòng!


Giải Vanh: ...


Thật là, một hai phải ép người ta nói ra, Hạ Như Yên tức giận để chân lên mặt đất, cô hoàn toàn quên mất vừa rồi mình té vào lòng Giải Vanh như thế nào, lần này vẫn như thế, hai chân mềm nhũn ngả ngửa.

Giải Vanh tay mắt lanh lẹ ôm lấy cô, cười nhạo một tiếng, dùng tư thế ôm con nít bế cô lên, đi đến tịnh phòng ben cạnh.

- Giải Vanh ngươi làm gì!? Mau buông ta xuống!

Hạ Như Yên đại kinh thất sắc, tay nhỏ liều mạng đẩy bả vai nam nhân.


-Không phải nàng muốn đi tịnh phòng sao? Ồn ào cái gì?

Giải Vanh liếc xéo cô.

Lúc này Hạ Như Yên mới ngoan ngoãn đình chỉ giãy giụa, tùy ý nam nhân ôm cô đến tịnh phòng, ai ngờ hắn cũng không buông cô ra mà xốc lên vạt áo trong, lấy tư thế xi tiểu đỡ cô ngồi lên bồn cầu.

Hạ Như Yên:...


- Ngươi làm gì nha! Mau buông ta xuống!!

Mặt Hạ Như Yên đỏ bừng, dùng hết sức lực giãy giụa, người nam nhân này quá đáng giận, sao có thể nhục nhã cô như thế chứ!?


Giải Vanh không hề động, uy hiếp:

- Còn không tiểu nhanh lên thì có tin ta lại ' hiếu thuận ' nàng không?


Hạ Như Yên sợ tới mức run run, tức khắc không dám làm ầm ĩ, chỉ phải nghẹn khuất an phận, từ sau lưng Giải Vanh có thể thấy vành tai cô sắp đỏ như máu, nhịn không được cúi đầu liếm một chút, Hạ Như Yên lại run run, âm thanh nức nở:

- Ngươi, ngươi đừng làm vậy, ta sẽ đi tiểu mà...

Giải Vanh thấy cô thế này lại ngứa ngáy trong lòng, không biết là ngứa cái gì, muốn hung hăng hôn cô một hồi hay là muốn đè nặng cô cá nước thân mật một lần?


Nam nhân miên man suy nghĩ, Hạ Như Yên lại ấp ủ một lát cũng không tiểu được, cô quá khẩn trương, cho dù bàng quang đã trướng sắp nổ mạnh cũng không thể phóng xuất ra.


- Sao còn không đi tiểu?

Giải Vanh cau mày nói, trời lạnh lắm, nếu không nhanh lên giường sẽ cảm lạnh.


Hạ Như Yên ủy ủy khuất khuất nói:

- Ta, ta tiểu không ra...


Giải Vanh hung tợn nói:

- Mau tiểu đi!


Hạ Như Yên bĩu môi:

- Thật sự tiểu không ra... Ngươi buông ta xuống đi...


Giải Vanh hừ lạnh một tiếng, một bàn tay mò tới giữa hai chân cô, nắm viên mật đậu bởi vì tối hôm qua bị chà đạp quá độ còn không có lùi về qua lại xoa bóp, Hạ Như Yên hét lên một tiếng:

- Nha —— đừng, đừng chạm vào chỗ đó ——


Giải Vanh mới không nghe cô, tốc độ ngón tay càng lúc càng nhanh, Hạ Như Yên chỉ cảm thấy vừa đau vừa ngứa, thiếu nữ kinh hô biến thành kiều khóc, ý muốn đi tiểu lại lần nữa đánh úp lại, không lâu sau, một dòng chất lỏng màu vàng nhạt từ phía dưới mật đậu bắn nhanh ra, bắn tới bồn cầu tạo ra tiếng vang trong trẻo.


- Ô... Ô ô...

Hạ Như Yên khóc thương tâm, đời trước đời này cộng lại cũng chưa từng làm chuyện mất mặt như vậy, còn có chuyện gì mất mặt hơn chuyện bị ngón tay nam nhân khiến mắc tiểu không?


Giải Vanh cảm thấy buồn cười, lấy chiếc khăn bên cạnh thay cô chà lau sạch sẽ mông nhỏ, lại ôm cô đi ra ngoài thả lại trên giường. Mới vừa đụng tới giường đệm, Hạ Như Yên liền nhanh chóng chui vào trong chăn, tiếp tục thút tha thút thít nức nở.


Giải Vanh nhìn trên giường nổi lên một đống, trong mắt hiện lên ý cười chính mình cũng chưa phát hiện, hắn đi đến bên cửa sổ, lắc mình biến mất trong phòng.


Hạ Như Yên khóc hồi lâu mới từ trong chăn chui đầu ra, khuôn mặt nhỏ đỏ đỏ, cô trừng lớn mắt nhìn xung quanh, phát hiện Giải Vanh đã đi rồi, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, dùng góc chăn xoa xoa nước mắt, một lần nữa nằm trên giường chuẩn bị ngủ.
— — — — — — — — —

Editor có lời muốn nói: một chương của bả bằng mấy chương người ta luôn!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK