• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu tường xuân ( mười ba )

Edit: Cừu ăn thịt

***
Hạ Như Yên rất nhanh phát hiện mình vui mừng quá sớm, cô mới vừa mơ mơ màng màng sắp đi vào mộng đẹp thì có một ngón tay chọc trên mặt cô.

- Ngủ chưa?

Giải Vanh cảm thấy xúc cảm rất mềm mịn, nhịn không được lại nhiều chọc mấy lần.
Hạ Như Yên không thể không mở mắt ra, chịu đựng giận dữ nói:

- Sao ngươi lại tới nữa hả?

Giải Vanh bế Hạ Như Yên lên tới, phủ thêm áo ngoài cho cô, không màng cô kinh hô đặt cô lên đùi mình, lấy một chén cháo từ cái rổ mang đến, mới vừa lấy ra thì mùi hương canh gà liền chui vào mũi Hạ Như Yên, cô nuốt nước miếng, bụng ục ục kêu lên.

Khuôn mặt Hạ Như Yên nháy mắt đỏ bừng, quá mất mặt! Sao lại kêu vào lúc này chứ?

Thấy cô như vậy, tức khắc Giải Vanh tâm trạng tốt hẳn, múc một muỗng cháo thịt gà đưa tới bên miệng Hạ Như Yên.

- Ta, ta không đói bụng.

Hạ Như Yên quay mặt đi, Giải Vanh muốn đút cô ăn kìa, có khi nào định độc chết cô không nhỉ?

Sắc mặt Giải Vanh trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói:

- Há miệng.

- Ta thật sự không đói bụng... Ô!

Còn chưa nói xong thì cô đã bị nhét một muỗng cháo vào miệng, cháo mềm mại mang theo mùi hương thịt gà nháy mắt tràn ngập đầu lưỡi, tối hôm qua đến bây giờ Hạ Như Yên vẫn chưa ăn cơm nên lập tức bị gợi lên cơn đói.

- ...Ngươi thả ta ra, ta tự ăn.

Hạ Như Yên nghẹn một hồi mới xấu hổ khuất phục dưới đồ ăn.

- Há miệng.

Giải Vanh căn bản không cho cô cơ hội cò kè mặc cả, chỉ lạnh lùng lặp lại hai chữ kia.
Hạ Như Yên không có cách nào đành ngoan ngoãn nuốt vào từng muỗng cháo hắn đút cho cô.

Có lẽ do đói bụng vì tối hôm qua tiêu hao nhiều thể lực như vậy, buổi sáng hôm nay lại không ăn gì nên Hạ Như Yên ăn hết chén cháo to luôn, sau đó còn ợ hơi nữa.

Giải Vanh dùng khăn tay lau khóe miệng cô, chế nhạo nói:

- Nàng như vậy mà còn nói là tiểu thư khuê các.

Hạ Như Yên giận mà không dám nói gì, sử dụng tứ chi bò lên giường, Giải Vanh xem cô giống con rùa đen, cảm thấy thú vị, cũng không ngăn cản cô, nhìn cô lăn qua lộn lại.

Hạ Như Yên mới vừa động vài cái, vô ý đụng chạm đến chỗ bị thương giữa hai chân, tức khắc hít hà một hơi, tay chân mềm nhũn lăn đi. Giải Vanh cũng không ngờ cô chỉ động vài cái liền có chuyện, nhanh chóng ôm cô lên, thấy sắc mặt tiểu cô nương hơi trắng, đôi mắt ướt dầm dề, không khỏi hỏi:

- Sao vậy? Còn đau?

Hạ Như Yên nghẹn khí không đáp, Giải Vanh cũng không giận, đặt cô nằm ngửa, nhấc vạt áo nhìn bên trong. Hạ Như Yên hoảng sợ, kinh hoảng kêu:

- Ngươi làm cái gì? Đừng chạm vào ta!

- Đừng ồn, ta nhìn xem thương thế của nàng thôi.

Giải Vanh nhẹ nhàng kéo ra hai chân, tức khắc trong lòng lộp bộp một chút.

Nơi riêng tư của thiếu nữ sưng đỏ hơn tối hôm qua, vừa rồi hắn xi tiểu không phát hiện, hiện tại nhìn mới thấy hai mảnh cánh hoa sưng tấy lên, hơn nữa bắp đùi đầy vết bầm tím, trông có vẻ rất thảm thiết. Con ngươi Nam nhân trầm trầm, móc ra thuốc mỡ từ trong lòng ngực, dùng đầu ngón tay vét một chút, nhẹ nhàng chậm chạp bôi lên.

Mới vừa tiếp xúc với cửa động, Hạ Như Yên đã đau hít hà, Giải Vanh trầm giọng nói:

- Nàng chịu đựng một chút, ta bôi thuốc cho nàng.

Hạ Như Yên cũng muốn nhịn nhưng thật sự quá đau, nam nhân bôi bao nhiêu lần là bấy nhiêu lần cô đau đớn, cuối cùng nhịn không được khóc lên. Tiếng khóc thiếu nữ kiều nộn mềm mại, lọt vào trong lỗ tai Giải Vanh cứ như ai cào ngực hắn vậy, cố nén cảm giác quái dị này, Giải Vanh bôi từ trong ra ngoài mới thôi.

Hạ Như Yên khóc thở hổn hển, hạ thể đau đớn cùng tủi thân trong lòng làm cô không ngừng rơi lệ. Giải Vanh bôi thuốc xong, đắp chăn đàng hoàng cho cô, đứng đơ ở mép giường nghe cô khóc, không biết khóc bao lâu, Hạ Như Yên rốt cuộc đã ngủ say, Giải Vanh mới thở ra một hơi. Ánh mắt hắn phức tạp nhìn thiếu nữ đầy mặt nước mắt, thật lâu sau móc ra khăn tay lau nước mắt cho cô, lấy rổ tre từ cửa sổ ra ngoài.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK