Đầu tường xuân ( mười sáu )
Edit: Cừu ăn thịt
***
Khi Hạ Như Yên tỉnh lại thì trong phòng đã không còn ai, cô thở một hơi dài, chậm rãi đỡ thân mình ngồi dậy, hôm nay đã bớt đau nhức rất nhiều, giữa hai chân cũng còn không cảm giác nóng rát nữa.
Xem ra hiệu quả của lọ thuốc tối hôm qua không tồi, Hạ Như Yên thầm nghĩ, gọi nha hoàn tiến vào hầu hạ cô thay quần áo rửa mặt, dùng đồ ăn sáng xong liền bắt đầu xử lý chuyện lớn lớn bé bé trong phủ.
Hạ Như Yên cả ngày đều lo lắng đề phòng, sợ Giải Vanh thình lình xuất hiện gây sự, không ngờ tới tận buổi tối đi ngủ, cũng chưa xuất hiện cái bóng của hắn. A di đà phật, phù hộ đêm nay hắn đừng tới, Hạ Như Yên chắp tay trước ngực mặc niệm trong lòng, sau đó tắt đèn lên giường ngủ.
Ngủ đến mơ mơ màng màng Hạ Như Yên cảm giác hình như đầu chăn bị vén lên, hai cái đùi bị tách ra, có thứ gì đó lạnh bôi lên chân tâm, lạnh đến độ khiến cô co rúm lại một chút. Chăn rất nhanh được kéo lại chỗ cũ, hai chân lạnh lẽo được một đôi bàn tay nóng hầm hập bao phủ, một lát liền ấm áp lên, cô phát ra một tiếng than thở thoải mái, lại nặng nề tiến vào mộng đẹp.
Đêm nay không bị lăn lộn nên ngủ một giấc đến hừng đông, Hạ Như Yên tỉnh lại cảm thấy toàn thân thật thư thái.
- Chà, nếu mỗi ngày có thể an ổn sinh hoạt như vậy thì tốt rồi...
- Người mới...
- Hình như mình bị ảo giác à?
Hạ Như Yên móc lỗ tai.
- ... Người mới, là tôi, hệ thống dẫn đường tay mới nè.
- ...!!!!Mi chết đi đâu vậy!!! Ta còn tưởng rằng mi đã chết rồi chứ!!
Hạ Như Yên đột nhiên ngồi dậy, hệ thống này mất tích hai ngày, cô cho rằng nó không bao giờ sẽ xuất hiện.
- Thật xin lỗi, lần trước BUG không chữa trị tốt, cho nên... Nhưng cũng không có gì, dù sao chờ cô chính thức chấp hành nhiệm vụ cũng sẽ không có trí năng như con người giống tôi đâu, đến lúc đó hệ thống chỉ phụ trách tuyên bố cốt truyện và nhiệm vụ cho cô, và đổi hệ thống vật phẩm, coi như cô làm quen trước đi.
Hệ thống dong dài nói một hơi, tóm lại là tìm lý do giải vây cho BUG của nó.
- Ta quen ông nội mi!
- Người mới, tôi không có ông nội.
- ...Không nói cái này, mi nói xem có biện pháp gì thay đổi tình trạng hiện tại của ta không? Gã Giải Vanh quả thật là một cầm thú! Ta hoài nghi bị hắn lăn lộn như vậy thì rất có thể không sống nổi ba năm liền ngỏm củ tỏi rồi?
Hạ Như Yên nôn nóng dò hỏi hệ thống.
- Người mới không cần lo lắng, chờ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh thì cô có thể đạt được một lọ thuốc trị thương đặc hiệu, có thể làm tốc độ khôi phục miệng vết thương tăng lên gấp mười lần, đến lúc đó cô chỉ cần bôi nó trên ( bíp —— ) là có thể nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu.
Hạ Như Yên quả thật muốn xỉu luôn, vậy mà không cần lo lắng hả? Cô sẽ bị tàn phá đó? Cắt mi một đao lại bôi thuốc cho mi nhanh chóng khôi phục, mi nguyện ý không?
Thôi, không nên trông cậy vào cái hệ thống vô dụng này! Hạ Như Yên nghiến răng, đột nhiên nhớ tới một chuyện:
- Hệ thống, ta nhớ lần trước mi nói cho ta một cái túi phúc phải không? Hiện tại ta mở ra được không?
- Được.
Hệ thống vừa dứt lời, lòng bàn tay Hạ Như Yên liền xuất hiện một cái túi nho nhỏ màu đỏ, trên túi có hai chữ 'túi phúc', muốn đơn giản bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Cô giật giật môi, kìm nén chửi thầm, mở ra dây cột túi.
"Ting ting ting! Chúc mừng người mới đạt được phần thưởng tùy cơ —— một viên thuốc chung thân tuyệt dục! Dùng xong có thể vĩnh viễn mất đi năng lực sinh dục ở thế giới này! Không hạn chế thời gian và địa điểm sử dụng!"
Hạ Như Yên:
- ... Ông nội nhà mi!
- Thật xin lỗi người mới, tôi không có ông nội mà.
- A a a a a a a a a a a!!!! Mi có tác dụng gì hả!? Mẹ nó đây là thứ quỷ gì!!?? Ai muốn thứ này!? Đây là mi bồi thường cho ta à??????
Hạ Như Yên điên tiết vò rối đầu tóc, vốn dĩ cho rằng ít nhất sẽ được thứ gì đó cùng cấp với thuốc trị thương kia, kết quả lại ra một viên thuốc tuyệt dục? Cô muốn cái này làm gì a a a???
- Người mới đừng kích động, không phải cô không muốn mang thai à? Ăn cái này xong là ổn thỏa mọi chuyện, cô còn không hài lòng cái gì nữa?
- Ta cảm ơn mi! Hiện tại Giải Vanh sẽ cho ta uống canh tránh con, căn bản không cần thứ này!
Hạ Như Yên chỉ cảm thấy ngực đau quá, lần đầu cô cảm nhận được cảm giác tứ cố vô thân, ở thế giới này kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, có một cái hệ thống tay mới rác rưởi không dùng được! Sao cô khổ thế nhỉ!
Hệ thống cũng cảm thấy hơi chột dạ, nhưng nó ngoại trừ giúp người mới tiếp thu chấp hành nhiệm vụ như thế nào thì thật sự không có chức năng khác, hơn nữa lần này không biết làm mà luôn ra BUG, nó cũng buồn bực lắm.
- Thôi, mi vô góc ngồi đi, hiện tại ta chỉ có thể đếm ngày sống, xem có thể kéo dài ba năm hay không.
Hạ Như Yên uể oải nằm nhoài trên giường, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.
Dù sao hai ngày nay Giải Vanh không có chạm vào cô, có lẽ là thấy cô quá thảm chăng? Lợi dụng cơ hội này cô phải khôi phục thể lực, ai biết ngày nào đó hắn lại đột nhiên động kinh. Nghĩ vậy, Hạ Như Yên lại bò dậy, gọi nha hoàn tới, ăn hai chén đồ ăn sáng, Hạ Hà xem cô ăn nhiều đến nỗi phải khuyên bớt ăn lại kẻo căng bụng.
- Không có việc gì! Nuốt trôi được! – Hạ Như Yên dùng khăn ra vẻ rụt rè lau miệng – Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài tản bộ.
Quản gia phủ Quốc công rất ưu tú nên kỳ thật cô cũng không làm gì nhiều, thường thường tới báo cáo cho cô nghe, thuận tiện xin chỉ thị của cô mà thôi, Hạ Như Yên toàn là ông cảm thấy ổn cứ làm, còn mình hoàn toàn nhàn hạ.
Ba mươi phút sau, Hạ Như Yên ngồi trong xe ngựa nhìn ra xung quanh, hình như không khác trong phim truyền hình lắm nhỉ?
- Đây chỉ là thế giới tiểu thuyết, tất cả đều căn cứ giả thiết của tác giả tạo ra.
Hệ thống nói.
- À... Ta đây có phải nên cảm ơn vị tác giả này giả thiết thế giới không quá mức hà khắc với nữ giới không, không có hạn chế ra cửa hay gì đó.Ý, bên kia là cửa hàng trang sức hả?
Ánh mắt Hạ Như Yên sáng lên:
- Dừng xe dừng xe, ta muốn vào xem!
Vào cửa hang trang sức, Hạ Như Yên rất hứng thú ngắm nhìn những vật phẩm trang sức tinh xảo, tiểu nhị vừa thấy quần áo cô hoa mỹ, lại thấy trên xe ngựa có ký hiệu của phủ Quốc công, lập tức ân cần lấy đồ mới nhất ra cho cô chọn lựa.
- Ồ, đây không phải là quốc công phu nhân sao?
Một thanh âm quen thuộc vang lên.
Hạ Như Yên không cần quay đầu lại cũng biết là ai, lười trả lời, tiếp tục vùi đầu chọn lựa trang sức.
Thấy Hạ Như Yên không để ý mình, Hạ Như Cẩm hừ nhẹ một tiếng, đi đến bên cạnh cô, đoạt lấy trâm cài đầu Hạ Như Yên đang cầm trong tay, trên mặt mang theo tươi cười hài hước:
- Sao tỷ tỷ không nói lời nào? Chẳng lẽ gả cho người ta liền không nhận muội muội à?
Hạ Như Yên lười giả vờ luôn, khô cằn đáp:
- Làm gì?
- Thấy tỷ tỷ chào hỏi thôi mà, thoạt nhìn tâm tình tỷ tỷ không tốt? À... Sao Quốc công gia không đi chung với tỷ? Chẳng lẽ tỷ tỷ mới tân hôn đã bị vắng vẻ?
Dường như Hạ Như Cẩm phát hiện đại lục mới nào đó, trong mắt là đắc ý giấu không được.
- Cha ta phụng mệnh đi làm việc ở nơi khác, không biết đây là tiểu thư nhà ai chưa lấy chồng, sao quan tâm chuyện vợ chồng nhà người ta thế?
Một giọng nam lạnh lẽo vang lên, trên mặt Hạ Như Cẩm cứng đờ, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một nam tử vóc người cao lớn bước vào từ ngoài cửa, người mặc trường bào màu xanh có đường viền chỉ bạc, thắt lưng cùng màu, chân mang đôi ủng lưu vân dệt văn, mặt như điêu khắc, ngũ quan tuấn mỹ, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo.
Hạ Như Yên hơi kinh ngạc, sao Giải Vanh lại ở chỗ này?
Giải Vanh đi đến trước mặt Hạ Như Yên, chắp tay nói:
- Nhi tử đi ngang nơi này, thấy xe ngựa trong phủ ngừng ở đây, đoán là mẫu thân ra ngoài nên qua đây.
Hạ Như Yên đã bao giờ thấy Giải Vanh cung kính có lễ như thế đâu, không được tự nhiên giật nhẹ khóe môi:
- Ta đi dạo loanh quanh thôi, nếu ngươi có việc thì đi đi, đừng chậm trễ.
- Không sao, chỉ là vài việc vặt thôi, mẫu thân ra cửa, nhi tử nên đi bên cạnh người.
Giải Vanh làm như nhìn ra Hạ Như Yên không muốn thấy hắn, càng không đi
Hạ Như Cẩm ở bên cạnh xem đến ê răng, nhi tử quốc công gia còn lớn hơn Hạ Như Yên hai tuổi, làm ra bộ dạng mẫu từ tử hiếu để làm gì?
Thấy không ai để ý mình, Hạ Như Cẩm thanh thanh giọng nói:
- Tỷ tỷ không giới thiệu với muội muội sao?
Hạ Như Yên đang vì Giải Vanh da mặt dày hao tổn tinh thần, nghe vậy không kiên nhẫn nhìn cô ta:
- Sao ngươi còn chưa đi?
Hạ Như Cẩm bị nghẹn khí, thiếu chút nữa không duy trì được mỉm cười, làm bộ ủy khuất nói:
- Sao tỷ tỷ không kiên nhẫn với muội rồi? Trước kia chúng ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, có đôi khi khó tránh khỏi cãi vã vài câu, hiện tại tỷ tỷ đã xuất giá còn không chịu tha thứ muội muội sao
Vài khách hàng trong tiệm nghe vậy, lập tức dùng ánh mắt không tán đồng nhìn về phía Hạ Như Yên, sao tỷ tỷ còn không hiểu chuyện bằng muội muội thế? Phu nhân Quốc công phủ xấu tính vậy sao?
Hạ Như Yên tức muốn bật cười, Hạ Như Cẩm thật là thời thời khắc khắc luôn nghĩ bôi đen nguyên chủ, cô ta và nguyên chủ cũng không có thâm cừu đại hận gì, mình đã gả chồng, hà tất còn bám riết không buông?
Cô đang muốn phản bác, Giải Vanh thình lình mở miệng:
- Theo lý thuyết ta cũng nên gọi ngươi một tiếng dì, nếu dì muốn mẫu thân tha thứ, không bằng mua tặng mẫu thân món đồ người vừa rồi ưng ý được chứ?
Trên mặt Hạ Như Cẩm cứng đờ, cái trâm cài đầu Hạ Như Yên ưng ý lúc này đang ở trong tay cô ta, đó là một cây trâm Như Ý bạch ngọc khảm san hô đỏ châu, nhìn rất đẹp, vừa thấy là biết giá trị xa xỉ, Hạ Như Cẩm là đích nữ phủ Thị Lang, được cưng chiều nên vẫn mua nổi trâm cài đầu này, nhưng muốn cô tặng không cho người đáng ghét thì không tình nguyện chút nào.
Hạ Như Yên thiếu chút nữa cười ra tiếng, tuy rằng cô chán ghét Giải Vanh phúc hắc, nhưng khi hắn dùng mưu mô với người khác thì sao cảm giác đã thế nhỉ? Cô nhìn Hạ Như Cẩm sượng sùng, đồng ý không được mà không đồng ý cũng không ổn, tâm tình rất tốt, ra vẻ oán trách với Giải Vanh:
- Ngươi thật là, sao giành đồ với dì vậy? Đâu phải ta mua không nổi đâu, được rồi, chủ quán, gói cái trâm cài đầu kia đưa đến phủ Quốc công đi.
Dặn xong lại nói với Hạ Như Cẩm:
- Muội muội từ từ xem nhé, tỷ tỷ đi trước đây, ngày nào đó ngươi có rảnh thì tới phủ Quốc công nói chuyện với tỷ tỷ, đừng luôn thoái thác có việc không tới nhé.
Nói xong liền đi ra ngoài.
Lần đầu tiên Giải Vanh được Hạ Như Yên đối xử ôn hoà như vậy, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cũng đi theo sau ra cửa hàng. Để lại Hạ Như Cẩm sắc mặt lúc xanh lúc đỏ đứng ở chỗ đó.