• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu tường xuân (sáu)

Edit: Cừu ăn thịt


Khi Hạ Như Yên tỉnh lại đã nằm trên giường, cô ngơ ngác nhìn nóc giường, trong đầu hiện lên kí ức trước khi hôn mê, sắc mặt càng lúc càng khó coi.


- Hệ thống?

Cô lại gọi hệ thống.


- Tôi ở đây người mới.

Lần này hệ thống đã xuất hiện.


Hạ Như Yên nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó lại phẫn nộ:

- Tại sao trước đó mi giả chết hả? Trơ mắt nhìn ta bị người cưỡng gian hả!


- Tôi không phải cố ý, lúc ấy đột nhiên xuất hiện bug cắt đứt liên hệ giữa chúng ta, tôi tốn rát nhiều công sức mới sửa được đây.

Tiếng hệ thống nghẹn ngào.


Hạ Như Yên tức điên lên:

- Sớm không có bug trễ không có bug,  trong lúc nguy cấp lại có vấn đề, mi là đồ dỏm phải không!? Ta muốn đổi mi đi!


- Cô đừng nóng giận, lần này là ngoài ý muốn, tôi đã chữa trị xong, để đền bù tôi sẽ cho cô một cái túi phúc.


- Túi phúc? - Hạ Như Yên nghi ngờ nói - Cái gì cơ? Có thể để ta tức khắc thoát ly thế giới này à?


- ...Cái này không được, có túi phúc sẽ được bốc thăm đạo cụ tùy ý, nhưng mà hên xui thôi.


- Cho nên có khả năng sẽ bốc trúng một lọ vitamin C hoặc là một cái bấm móng tay?


- ...Trên lí thuyết thì là vậy.

- Đậu xanh! Cái đồ dở hơi này! Ta muốn bàn tay vàng! Ta muốn công năng đặc dị! Ta muốn biết trước!


- Về sau sẽ có bàn tay vàng và công năng đặc dị , biết trước thì chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ lần này thì sau này đều có thể xem cốt truyện hoàn chỉnh.

- Cho nên ta vẫn phải làm xong nhiệm vụ chết tiệt này chứ gì!

Giờ phút này Hạ Như Yên thật sự hối hận, hối hận lúc trước sao để bị Chủ Thần kia lừa, thà rằng đi đầu thai còn ngon hơn!

- Tiểu thư! Ngài tỉnh rồi!

Đúng lúc này, thanh âm buồn vui lẫn lộn của Xuân Mai từ cửa truyền đến.

Hạ Như Yên nghe tiếng định ngồi dậy lại cảm thấy hạ thể nóng rát, khuôn mặt cô nhăn thành một nhúm, nhỏ giọng rên rỉ:

- Ui...

- Tiểu thư, nô tỳ đỡ ngài lên.

Xuân Mai đem bàn ăn đặt lên cái ghế thêu trước mép giường rồi thật cẩn thận đỡ Hạ Như Yên ngồi dậy, trong lúc di chuyển hai chân, thân dưới của cô lại nóng rát.

- Tiểu thư, đều do nô tỳ không có canh chừng cho ngài, bây giờ phải làm sao đây ...

Xuân Mai khóc lóc tỉ tê lấy gối đầu lót ở sau thắt lưng Hạ Như Yên:

- Ngài biết kẻ xấu kia là ai không?

Xem ra là Xuân Mai đưa cô về, Hạ Như Yên lộ vẻ khó xử:

- Ta cũng không biết là ai... Ngươi đừng khóc, việc này còn có ai biết không?

- Tiểu thư yên tâm, việc này chỉ có nô tì và Hạ Hà biết.

Xuân Mai nhanh chóng đáp:

- Nàng dẫn dắt những người khác rời đi, nô tì cõng ngài về phòng.

Xem ra hai nha hoàn khá thông minh, Hạ Như Yên gật gật đầu:

- Việc này các ngươi giấu trong lòng đi, đừng nói với kẻ nào cả.

- Tiểu thư không nói bọn nô tỳ cũng sẽ không để lộ ra. - Xuân Mai gật gật đầu, lau lau nước mắt, lại nói - Tiểu thư, để nô tì bôi thuốc mỡ cho ngài đi, phía dưới ngài...

Nói xong Xuân Mai lại khóc lên, phần dưới tiểu thư vừa hồng vừa sưng, còn hơi thấm máu, nàng với Xuân Mai cũng không dám lộ ra, chỉ dám mang đến kim sang dược thử xem xem.

Hạ Như Yên tính nói để mình làm, nhưng vừa động là đau không thôi, chỉ phải gật gật đầu bảo Xuân Mai bôi thuốc cho cô. Thuốc mỡ hơi lạnh lẽo bôi lên giảm bớt một chút cảm giác bỏng cháy, Hạ Như Yên thở mạnh một hơi, cô đánh giá vết thương này chắc phải nằm dăm ba bữa mới có thể khỏi.

Ở trong lòng đã bầm thây gã xấu xa kia mấy lần xong rồi Hạ Như Yên cũng đói bụng, ăn ngấu nghiến sạch sẽ đồ ăn Xuân Mai mang đến, tiếp theo liền ngã đầu ngủ. May mà thân thể này tuổi trẻ khỏe mạnh, năng lực khôi phục tốt, qua ba ngày là có thể xuống giường, lại nghỉ ngơi hai ngày đã hành động tự nhiên, Hạ Như Yên cảm thấy việc này không nên chậm trễ, trì hoãn năm ngày nên gia tăng hành động mới được.

Cô đang định đi ra ngoài tản bộ hỏi thăm tình huống thì chợt nghe Hạ Hà ở cửa hô:

- Tiểu thư, trong phủ phái người tới đón ngài.

Hạ Như Yên sửng sốt, sao đột nhiên tới đón cô vậy? Không phải nói sẽ ở đây một thời gian sao? Lúc này mới được mấy ngày chứ?

Hạ Hà đi vào nói:

- Tiểu thư, Hạ quản sự Hạ tự mình tới đón ngài, nói là lão gia bảo ngài nhanh chóng về phủ có chuyện quan trọng.

Tuy rằng trong lòng buồn bực và không cam lòng, Hạ Như Yên đành thành thành thật thật lên xe, cô vén vải mành hỏi quản sự Hạ cưỡi ngựa đi theo bên cạnh:

- Cha ta nói có chuyện gì sao? Vì sao gấp về thế?

Quản sự Hạ cung kính trả lời:

- Bẩm đại tiểu thư, là quốc công gia tới nói muốn gặp ngài, lão gia liền phái người gọi ngài trở về.

Hạ Như Yên cạn lời, ông ta tới thì nói mình không ở đó chẳng phải là được rồi, còn bày đặt chạy xa kêu cô trở về làm gì, có mệt hay không hả? Cô buông vải mành, quay đầu lại phát hiện sắc mặt Xuân Mai và Hạ Hà trắng bệch.

- Các ngươi làm sao vậy?

Hạ Như Yên kỳ quái hỏi.

- Tiểu...tiểu thư... 

Môi Xuân Mai run run nhẹ giọng hỏi:

- Tháng sau ngài thành thân phải làm sao bây giờ...

Lúc này Hạ Như Yên mới phản ứng lại, đúng vậy, hiện tại xem như cô đã thất trinh, tháng sau làm sao gả chồng?

- Nô tỳ nghe qua một biện pháp, đó là chôn máu gà ở bên trong...

Hạ Hà kề tai Hạ Như Yên nhỏ giọng nói.

Hạ Như Yên nhíu nhíu mày, vừa nhớ tới mình sẽ kết hôn với quốc công gia liền không thoải mái, cô giơ tay ngăn Hạ Hà tiếp tục nói :

- Về phủ lại nói, hiện tại đề phòng tai vách mạch rừng.

Hạ Hà gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ.

Ra roi thúc ngựa trở lại trong phủ, mông Hạ Như Yên bị xóc nảy cấn đau, hai nha hoàn nhanh chóng trang điểm chải chuốt cho cô, chuẩn bị xong hết rồi cô mới đi nhà chính.

- Cha, xin thứ cho con tới muộn.

Hạ Như Yên chậm rãi đi vào nhà chính, dáng người yểu điệu, nện bước nhẹ nhàng, hai nam nhân ngồi bên trong đồng thời nhìn cô.

- Sao mà trì hoãn lâu như vậy? - Hạ Trí Viễn quở trách một câu, sau đó lại nói -Còn không mau chào hỏi quốc công gia.

Hạ Như Yên hơi hơi khom người với nam nhân ngồi chính giữa:

- Như Yên cúi chào quốc công gia, hôm nay Như Yên vừa ra ngoài, bởi vậy đã đến chậm, mong rằng quốc công gia thứ lỗi.

Nam nhân đứng lên duỗi tay tỏ vẻ đỡ cô đứng lên, thanh âm sang sảng:

- Không cần đa lễ, vốn là ta đột nhiên tới thăm, mong rằng quý phủ chớ có trách ta tùy tiện tới.

Vài người hàn huyên vài câu, Hạ Trí Viễn bảo Hạ Như Yên:

- Con dẫn quốc công gia đi dạo trong phủ chúng ta đi, nhớ làm hết lễ nghĩa chủ nhà đó.

Hạ Như Yên đồng ý, ngẩng đầu cười với quốc công gia:

- Quốc công gia xin theo ta đi.

- Làm phiền Hạ cô nương.

Khóe miệng Quốc công gia Giải Phương Thành mỉm cười, ôn hòa nhìn Hạ Như Yên, không hề tỏ ra thượng đẳng chút nào.

Hạ Như Yên giờ phút này mới thấy rõ ràng tướng mạo Giải Phương Thành, quả nhiên không cùng cấp bậc với Hạ Trí Viễn, thoạt nhìn hơn 30 tuổi, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng, khi cười rộ lên thì nếp nhăn khóe mắt chẳng những chưa từng tỏ ra già cả mà còn tăng thêm sức hút của nam tử thành thục.

Hạ Như Yên thầm nghĩ, là một ông chú đẹp trai nha, đáng tiếc tôi không thích chồng nhà người khác. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK