• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu tường xuân ( tám )

Edit: Cừu ăn thịt


Hạ Như Yên an phận ở nhà chờ hơn một tháng, trong lúc đó thỉnh thoảng cũng trêu chọc Hạ Như Cẩm mấy câu, hoặc là diễn cảnh cha con tình thương mến thương với Hạ Trí Viễn, dần dần đã tới ngày xuất giá.

Đám cưới hồng trang mười dặm, cực kỳ náo nhiệt, sau khi kết thúc buổi lễ, cô ngồi trong hôn phòng cảm thán với hệ thống:

- Lần đầu tiên kết hôn của hai đời mà chẳng vui vẻ gì hết!

Hạ Như Yên đợi trong chốc lát thì Giải Phương Thành đi vào bóc khăn voan cho cô, hai người uống rượu giao bôi nói mấy câu rồi cô uyển chuyển tỏ vẻ chính mình còn không có chuẩn bị tâm lý tốt, Giải Phương Thành thông tình đạt lý bảo cô nghỉ ngơi đi, ông ra giường khác ngủ. Hạ Như Yên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nằm xuống giường cưới ngủ ngon.

Ngày hôm sau Giải Phương Thành đưa cô đi từ đường lạy liệt tổ liệt tông, lại giải thích đại khái sự vụ trong phủ, cũng trịnh trọng giao chìa khóa nhà kho cho cô, ôn hòa nói:

- Về sau nàng chính là nữ chủ nhân trong phủ này, cái gì không rõ cứ hỏi quản gia, không cần phải gấp gáp, từ từ làm.

Hạ Như Yên thầm kêu khổ không thôi, trên mặt lại tỏ ra rất cảm động:

- Cảm ơn lão gia, về sau thiếp thân chắc chắn tận tâm tận lực.

Ánh mắt Giải Phương Thành nhìn cô tràn ngập hoài niệm, mang chút cảm khái nói:

- Trong phủ nhiều năm vẫn không có nữ chủ nhân, hiện tại cuối cùng đã viên mãn.

Tối đó hai người dùng qua cơm chiều rồi hình như Giải Phương Thành mới nhớ ra cái gì, mở miệng nói:

- Phu nhân, nàng hẳn biết ta có đứa con trai, hai tháng trước được Hoàng Thượng phái đi ban sai nơi khác đến nay chưa trở về, chờ hắn trở về rồi ta sẽ bảo hắn bưng trà chào hỏi nàng.

Hạ Như Yên gật gật đầu, âm thầm chửi thầm, mong Giải Vanh vĩnh viễn đừng về phủ cho cô yên phận sống qua ba năm nữa.

Đến lúc đi ngủ Hạ Như Yên nhìn Giải Phương Thành tự giác đi tới giường nhỏ, do dự một chút mới nói:

- Lão gia, ngài ngủ trên giường chính đi. - Cô bổ sung thêm - Chỉ nằm ở cạnh nhau không làm cái gì, thiếp thân hẳn là sẽ không quá sợ hãi...

Giải Phương Thành nhìn cô mà không nhịn được bật cười, cũng không nói nhiều, kêu gã sai vặt tiến vào lấy đệm chăn dọn tới trên giường chính, đêm đó hai người ngủ ở cạnh nhau.

Nằm cạnh một nam nhân, Hạ Như Yên vẫn chưa quen lắm, lăn qua lộn lại một hồi lâu mới ngủ, đến ngày hôm sau khi tỉnh lại thì bên người đã không có ai.

- Phu nhân, ngài dậy rồi ạ, quốc công gia ở thư phòng bảo rằng nếu ngài dậy rồi thì đi ăn cơm với ngài ấy.

Hạ Hà vén lên màn giường, biểu tình rất vui vẻ, rốt cuộc tối hôm qua Hạ Như Yên và Phương Thành đã ngủ chung, tuy rằng vẫn chưa cần nước (*), nhưng cũng đáng giá các nàng vui vẻ.

Hạ Như Yên rời giường rửa mặt thay quần áo, ăn sáng với Giải Phương Thành xong rồi thì bắt đầu xem xét công vụ trong phủ, quản gia làm tròn trách nhiệm, bởi vì Giải Phương Thành coi trọng Hạ Như Yên nên hạ nhân trong phủ cũng không dám chọc cô.

Đến ngày hồi môn ấy, Giải Phương Thành và Hạ Như Yên cùng trở lại phủ thị lang, Hạ Trí Viễn biểu hiện rất vui mừng, vẻ mặt ôn hòa chưa từng có khiến trong lòng cô bĩu môi liên tục.

Giải Phương Thành nói chuyện với Hạ Trí Viễn ở chính sảnh, La thị dắt Hạ Như Yên đi thiên thính, ấn tượng của Hạ Như Yên đối với mẹ kế nguyên chủ không tệ nên cũng khách khách khí khí hàn huyên vài câu, La thị hơi bất ngờ, kế nữ vốn luôn xem bà không vừa mắt thế mà bình thản đến vậy, chẳng lẽ gả chồng rồi là thật sự hiểu chuyện?

- Quốc công phu nhân đã trở lại à, thứ lỗi không có từ xa tiếp đón.

Một thanh âm trong trẻo của thiếu nữ vang lên, không cần đoán cũng biết là Hạ Như Cẩm.

Hạ Như Yên mỉm cười nói:

- Thì ra là Nhị muội.

Hạ Như Cẩm đánh giá trên dưới cô một lượt mới nói:

- Thoạt nhìn vẻ mặt của tỷ tỷ khá tốt, xem ra tuổi lớn sẽ cưng chiều nhiều hơn.

Cái hay không nói, nói cái dở, nháy mắt nụ cười của La thị cứng đờ, âm thầm đưa mắt ra hiệu cho Hạ Như Cẩm, đáng tiếc con gái của bà hoàn toàn không thèm để ý.

- Ha hả, đúng vậy, ngươi hâm mộ hả? Chờ mẫu thân cũng tìm một vị hôn phu tuổi lớn cho Nhị muội vừa lòng đẹp ý, tỷ tỷ chờ uống rượu mừng nha.

Trẻ trâu dám cà khịa cô à, Hạ Như Yên che miệng cười nói.

- Ngươi!

Hạ Như Cẩm nhíu mày, đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai thì đã bị La thị ngăn lại:

- Được rồi, Cẩm Nhi con sắp mười bốn sao còn vô ý quá vậy?

Hạ Như Cẩm tuy rằng tức giận nhưng không dám trái lời mẫu thân, đành hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Như Yên.

Ba người nói chuyện phiếm vài câu, Hạ Như Cẩm thường thường nói mấy lời khó nghe, Hạ Như Yên cũng phản dame không hề kém, La thị chỉ cảm thấy đau đầu không thôi, may mắn đã đến giờ ăn cơm trưa giải thoát bà.

Ăn cơm trưa xong Giải Phương Thành với Hạ Như Yên về phủ, ngồi trong xe ngựa ông im lặng một lát mới hỏi:

- Hình như nhà mẹ đẻ phu nhân đối xử với nàng hơi qua loa?

Hạ Như Yên không dự đoán được ông ta sẽ hỏi như vậy, ngẩn người nói:

- Lão gia đã nhìn ra à?

Giải Phương Thành cười khổ nói:

- Lúc Hạ thị lang nói chuyện với ta thì không hề hỏi thăm nàng một câu, ngoại trừ hỏi ta là nàng có gây phiền toái cho ta hay không thì đều là công sự, nếu phụ thân để bụng nữ nhi thì sẽ không có biểu hiện này.

Trên mặt Hạ Như Yên lộ ra vẻ châm chọc:

- Ai bảo mẹ ta mất sớm cơ chứ, đại khái là tính cách của ta cũng không được lòng người khác, ngày thường ở nhà cha ta chẳng để ý ta hoặc luôn la mắng ta, may mắn La thị cũng phúc hậu, không có cắt xén ăn mặc của ta, nhưng cũng không hơn.

Nguyên chủ mới sinh ra đã mồ côi mẹ, cha ruột lại chẳng quan tâm nàng, hoàn toàn là do bà vú nuôi dưỡng nên hình thành tính tình này cũng là có lý.

Giải Phương Thành có phần thương tiếc, thở dài nói:

- Về sau phu nhân chính là người của Quốc công phủ, phủ chúng ta đơn bạc nên tuyệt đối sẽ không có người khiến nàng khó chịu, nàng an tâm đi nhé, quá khứ không thoải mái cứ cho nó qua đi, tương lai mới là quan trọng nhất.

Hạ Như Yên nghe vậy ngẩng đầu cảm kích cười cười:

- Lão gia nói đúng, sau này chúng ta hãy sống thật hạnh phúc.

Giải Phương Thành có xíu vui mừng, không đề cập tới chuyện này nữa.

Cứ như vậy qua nửa tháng, Giải Phương Thành rất tốt với Hạ Như Yên, tuy rằng không đủ cẩn thận nhưng rất tôn trọng cô, luôn giữ thể diện cho cô trước mặt người ngoài, có đôi khi ông sẽ ngây người nhìn cô, trong ánh mắt chứa đựng hoài niệm và thương cảm, dường như xuyên thấu qua cô đang nhìn biểu muội của ông. Bởi vậy hệ thống càng khuyên Hạ Như Yên viên phòng với Giải Phương Thành cô càng không chịu, kỳ thật mỗi ngày đều ngủ chung Giải Phương Thành, có đôi khi cũng sẽ phát hiện cái kia của ông phản ứng nhưng chỉ coi như không biết, có thể kéo dài một ngày thì tính một ngày, dù sao ông đã nói cô đồng ý sẽ không chạm vào cô.

Lại qua mấy ngày, Giải Phương Thành bị phái đi ban sai nơi khác, ông bảo quản gia chút việc lại dặn dò Hạ Như Yên một hồi mới đi.

Giải Phương Thành vừa đi, khỏi nói Hạ Như Yên vui vẻ cỡ nào, cả cái phủ to như vậy chỉ có một chủ tử là cô, buổi tối ngủ cũng không phải bó tay bó chân, cô thậm chí còn viết không ít thực đơn giao cho đầu bếp nữ để trải nghiệm cuộc sống muốn ăn thì ăn muốn ngủ thì ngủ cực kì thoải mái.

Buổi tối hôm nay, Hạ Như Yên tắm nước ấm xong khoác áo trong lỏng lẻo vừa lau tóc vừa đi ra phòng tắm, bỗng dưng thấy một thân ảnh cao lớn ngồi trên giường.

- Ai? - Hạ Như Yên khiếp sợ, đang muốn mở miệng kêu nha hoàn thì thấy người nọ quay mặt ra. - Là ngươi?

Hạ Như Yên hô lên thất thanh, khuôn mặt tuấn tú này đánh chết cô cũng sẽ không quên! Những gì ngày đó hắn đã làm với cô cô còn nhớ rõ rành mạch đây này!

- Không thể ngờ đúng không? Ta cũng vậy.- Người tới chậm rãi đứng lên - Thê tử mới cưới của cha ta, mẹ kế của ta lại là nữ nhân lúc trước cộng phó mây mưa với ta.

---------


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK