• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu tường xuân ( hai )

Edit: Cừu ăn thịt


Hạ Như Yên ngồi trước bàn trang điểm tỉ mỉ quan sát gương mặt này, mặt trứng ngỗng, làn da trắng trẻo mịn màng, lông mày lá liễu, đôi mắt đen láy, khóe mắt hơi chếch lên, khóe mắt trái có một nốt ruồi, mái tóc đen nhánh, là cô nương rất xinh đẹp. Thân thể này phát dục rất tốt, ngực to như sắp căng rách áo, vòng eo thon thả dùng một tay là có thể ôm hết được đai lưng buộc lại, cái mông mượt mà ẩn trong làn váy, lúc đi lại lay động dập dờn, mới mười sáu tuổi đã có một chút quyến rũ.

- Nguyên chủ rất xinh đẹp, nhưng thoạt nhìn có phần không an phận.

Hạ Như Yên nghiêng đầu ngắm mỹ nhân.

- Đại khái là vai ác nữ phụ chính là như vậy.

Hệ thống nghiêm túc thảo luận cùng cô.

Quen thuộc diện mạo thân thể rồi, Hạ Như Yên bắt đầu cân nhắc kế tiếp cần làm gì.

- Hệ thống, hiện tại là giai đoạn cốt truyện nào?

- Người mới, cốt truyện hôm nay là ngày nguyên chủ biết mình bị Hạ Trí Viễn đính hôn cho Trấn Quốc Công.

Hạ Như Yên kinh hãi, thời gian mình tới thật đúng là hiểm, nếu đã muộn một bước chờ đợi cô chính là Hạ Trí Viễn lửa giận và lệnh cấm túc.

- Nguy hiểm thật nguy hiểm thật...

Hạ Như Yên mới vừa nhẹ nhàng thở ra thì nghe được nha hoàn ở ngoài cửa bẩm báo:

- Tiểu thư, lão gia mời ngài đến thư phòng.

- Đã biết, ngươi nói cha ta rằng ta sẽ tới.

Tới, Hạ Như Yên âm thầm tự cổ vũ, mình gần như chẳng biết gì về thế giới này cả, chờ lát nữa nhất định phải cẩn thận đừng lộ chân tướng.

Chờ tới thư phòng, quả nhiên nghe thấy Hạ Trí Viễn đã đính hôn cô cho Trấn Quốc Công, trên mặt Hạ Như Yên lộ biểu tình ngoài ý muốn, ngay sau đó lại làm bộ vui sướng, cúi đầu ngượng ngập nói: 

- Con...con đều nghe cha...

Hạ Trí Viễn thấy con gái lớn lần này không tranh luận, trong lòng rất thoải mái, về sau nó trở thành quốc công phu nhân, mình cũng nên đối xử với nó tốt chút, vì thế liền hòa ái mà nói:

- Con hiểu chuyện là được, cha sẽ không hại con, thân thể của Trấn Quốc Công khoẻ mạnh, khuôn mặt tuấn lãng, Quốc công phủ không có trưởng bối, người lớn thưa thớt, con gả qua chính là đương gia chủ mẫu, phía trên không có người đè nặng, không phải rất thoải mái à?

Hạ Như Yên cúi đầu vê góc áo, thanh âm mang theo ý mừng – Con cảm ơn cha. - Sau đó lại nhanh chóng nói thêm một câu - Của hồi môn nhớ thêm cho con, đừng để ngày con xuất giá mất mặt nhé.

Hạ Trí Viễn bị câu này làm nghẹn một hơi sau một lúc lâu nói không nên lời, khóe miệng run rẩy vài cái mới nói:

- Việc này cha có chủ trương, sẽ không để con thiệt thòi, mấy ngày này con thêu áo cưới đi, không cần nhọc lòng này đó.

Hạ Như Yên vừa nghe thêu áo cưới, lập tức lộ vẻ mặt đau khổ nói:

- Cha, kĩ năng thêu thùa của con cha cũng biết mà, đến lúc đó nếu để con mặc bộ áo đó xuất giá chẳng phải là hạ thấp thể diện của phủ chúng ta sao?

Hạ Trí Viễn vừa nghe thấy cũng đúng, nha đầu này tay chân không chăm chỉ, ngũ cốc cũng không phân biệt được, tiểu thư khuê các toàn bộ đều không biết, chỉ biết cả ngày véo tiêm hiếu thắng, tức giận nói:

- Vậy để tú nương thêu, cuối cùng con thêm mấy châm chắc được chứ?

Lúc này Hạ Như Yên mới mặt mày hớn hở, sau đó lại lấy cớ chính mình muốn xuất giá cần trang điểm kỹ càng, đòi Hạ Trí Viễn hai trăm lượng ngân phiếu, xem ông cha cặn bã bị cô đòi hỏi lại không thể không cho thật là sung sướng, nguyên chủ tuy rằng chẳng tốt đẹp gì, nhưng cũng có phần là do giáo dục gia đình có vấn đề, vợ đã chết lại không dạy con điều tốt, lại bất công, tính tình nguyên chủ không quái dị mới là lạ!

- Cha còn có việc, con trở về đi, mấy ngày nay không cần tùy tiện ra cửa, ở nhà chuẩn bị xuất giá.

Hạ Trí Viễn vẫy vẫy tay bảo cô rời đi.

Hạ Như Yên suy sụp, như thế nào vẫn giống như bị cấm túc vậy? Mình không ra khỏi cửa thì làm sao có biện pháp giải quyết việc hôn nhân này?

Cầm ngân phiếu cướp đoạt từ ông cha cặn bã, Hạ Như Yên rầu rĩ không vui mà về tiểu viện của mình, mới vừa đi đến hoa viên liền thấy trước mặt có một thiếu nữ mười ba, bốn tuổi đi tới, diện mạo kiều tiếu đáng yêu, có chút giống nguyên chủ nhưng có vẻ ngây thơ đơn thuần hơn nhiều.

Nhưng khi cô ta mở miệng là hết ngây thơ liền:

- Phốc, đây không phải là tỷ tỷ sắp phải làm quốc công phu nhân của muội sao? Chúc mừng nha.

Hạ Như Yên dừng lại bước chân dùng lỗ mũi nhìn cô ta:

- Hừ, tin tức nhanh quá nhỉ.

Chẳng trách Hạ Như Yên loại thái độ này nói chuyện với cô ta, chỉ vì người đến là túc địch Hạ Như Cẩm của nguyên chủ trước khi xuất giá . Hạ Như Cẩm là con gái của La thị, từ nhỏ bị nuông chiều lớn lên, nguyên chủ không còn mẹ nữa, cha cũng không thương, tất nhiên là sẽ ghen ghét cô ta rồi. Mà Hạ Như Cẩm bởi vì từ nhỏ thấy trưởng tỷ nói năng lỗ mãng với mẫu thân, cũng chán ghét nàng, hai người như nước với lửa, hằng ngày chạm mặt sẽ có xung đột. La thị có đôi khi vì mặt mũi sẽ quát lớn con mình, khiến nguyên chủ càng thêm đắc ý, ở trước mặt Hạ Như Cẩm càng thêm khoe khoang, có đôi khi quá mức, Hạ Như Cẩm bẩm báo Hạ Trí Viễn, vì thế nguyên chủ sẽ bị Hạ Trí Viễn trách phạt. Chuyện như vậy ùn ùn không dứt, Hạ Trí Viễn cũng càng ngày càng không thích đại nữ nhi, nguyên chủ đem tất cả đều quy tội lên người Hạ Như Cẩm, lại càng đi chọc cô ta, cứ thế tuần hoàn ác tính không dứt, cho nên sinh hoạt khuê các của nguyên chủ là suốt ngày hạnh họe với Hạ Như Cẩm.

Ở Hạ Như Yên trong mắt thì chỉ là cô nhóc bị chiều hư mà thôi, ngay từ đầu cô ta nhằm vào nguyên chủ cũng chỉ xuất phát từ bất bình thay mẫu thân, cũng không có sai gì, cho nên kỳ thật Hạ Như Yên không muốn xung đột cùng cô ta, nhưng cũng không thể đột nhiên đổi tính làm người hoài nghi, bởi vậy không mặn không nhạt mà nói một câu tính toán từ bỏ.

Hạ Như Cẩm thấy sắc mặt Hạ Như Yên không được tốt lắm, trong lòng đắc ý, che lại miệng cười nói:

- Tỷ tỷ về sau lại không cần nói phụ thân không thương tỷ, chờ tỷ gả đi, không phải có mộ phụ thân mỗi ngày thương tỷ sao?

Hạ Như Yên thu hồi ý nghĩ vừa rồi của mình, nha đầu này miệng thật tiện, chiếm hết yêu thương của ông cha cặn bã rồi còn nói kiểu này, trách không được nguyên chủ xem cô ta nàng như kẻ thù.

Hạ Như Yên tỏ ra cái thẹn thùng:

- Chán ghét, nha đầu chết tiệt kia, biết rõ tỷ tỷ thích tuổi lớn còn giễu cợt người ta, hừ, không chơi với ngươi, tỷ tỷ phải về phòng thêu áo cưới.

Nói xong còn nhìn như nhẹ kỳ thật không hề nhẹ đấm lên bộ ngực nhỏ của Hạ Như Cẩm, dậm chân một cái chạy như bay. Hạ Như Cẩm bị cô đánh trúng mặt thiếu chút nữa vặn vẹo, cô ta đang tuổi phát dục, bộ ngực vốn dĩ sẽ trướng đau, bị cô đấm một cái như vậy đau đến mức cô ta suýt rơi nước mắt.

Nha hoàn nhìn tiểu thư nhà mình đứng tại chỗ nhe răng trợn mắt, sốt ruột mà dò hỏi có sao không, Hạ Như Cẩm chờ trong chốc lát mới nghiến răng nghiến lợi nói:

- Không có việc gì, chúng ta đi, hiện tại không so đo với loại không biết xấu hổ.

Hạ Như Yên trở lại phòng, nhốt nha hoàn ở ngoài cửa, cùng hệ thống nói xấu Hạ Trí Viễn và Hạ Như Cẩm, sau đó bắt đầu phát sầu mình muốn làm sao mới thoát khỏi vận mệnh gả cho lão già goá vợ Giải Phương Thành. Cô còn không có giải khóa cốt truyện, hoàn toàn không biết gì về thế giới cả, nghĩ đến lúc ăn cơm chiều còn không nghĩ ra cái cách gì.

Không thể không nói, La thị đối xử với nguyên chủ không tệ, đồ ăn phi thường phong phú, Hạ Như Yên ăn đến độ Hạ Như Yên bụng nhỏ căng đến tròn xoe, cô đỡ cái bụng nằm lên trên giường mỹ nhân, nhìn nha hoàn Xuân Mai, Hạ Hà bận rộn trong ngoài, cô cũng không biết các nàng vội cái gì, quá chán bèn mở miệng nói:

- Hai người các ngươi nói mấy chuyện thú vị gần đây nghe xem.

Xuân Mai Hạ Hà liếc nhau, chần chờ một lát, Hạ Hà tiến lên một bước nói:

- Thưa tiểu thư, gần nhất có chuyện này, cũng không biết có thú vị không, hai tháng trước thành đông có một nhà phú hộ ở thôn suối nước nóng đào ra mấy rương vàng, nhưng lúc ấy bị nhị phòng trộm đi, gần nhất sự việc mới bại lộ, ồn ào túi bụi, còn lên công đường...

Hạ Như Yên nghe được hết hứng thú, cũng đã lâu không đi suối nước nóng, ngáp cái thuận miệng hỏi:

- Nhà chúng ta cũng có thôn suối nước nóng sao?

- Có chứ, tiểu thư quên mất? Năm ngài mười tuổi còn đi qua, kết quả đánh một trận với nhị tiểu thư, nhị tiểu thư tức giận chạy ra thôn trang, người trong phủ tìm một buổi tối mới đưa nàng trở về, hại ngài bị lão gia trách phạt nặng, ngài trở về về sau nói sẽ không đi thôn trang kia nữa...

Hạ Hà mới vừa nói xong kịp phản ứng, nhanh chóng che miệng lại, cái hay không nói, nói cái dở, hôm nay tiểu thư còn bị nhị tiểu thư chọc vài câu, hiện tại lại nhắc tới chuyện cũ, chính mình thật là không thông minh.

- Vậy hả... Ta đều quên mất...

Hạ Như Yên híp mắt xem cổ hoa văn tay áo, giống như lơ đãng mà tìm hiểu thôn trang ở đâu. Hạ Hà cho rằng tiểu thư thật sự quên mất, liền biết gì nói nấy, nguyên lai thôn trang kia liền ở ngoại ô, đi xe ngựa không đến một nửa canh giờ là tới, Hạ Như Yên như suy tư gì, mình ở trong phủ nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nếu không thử xin cha để cô đi ngâm suối nước nóng? Tốt xấu là địa bàn nhà mình, có lẽ cha sẽ đồng ý, chờ ra phủ nhìn có cơ hội đào tẩu hay không. Nghĩ đến liền làm, cô nhanh nhẹn nhảy xuống chạy tới chính phòng, không màng Xuân Mai Hạ Hà ở phía sau kêu cô, nhanh như chớp tới rồi chủ viện.

Hạ Trí Viễn lúc này mới vừa dùng cơm xong, đang âu yếm với La thị, vừa nghe đại nữ nhi tới, trên mặt liền trầm xuống:

- Đã trễ thế này nó tới làm gì?

La thị ôn nhu nói:

- Có lẽ là mới vừa biết được hôn sự, trong lòng luyến tiếc, muốn thân cận với lão gia ngài nhiều hơn.

- Hừ, luyến tiếc cái gì, buổi chiều còn dám đòi ta của hồi môn, chẳng học được ở phu nhân ôn nhu hào phóng thiện giải nhân ý chút nào, biết rõ nói sẽ khiến ta khó chịu.

La thị lại khuyên ông vài câu, ông mới bảo nha hoàn kêu Hạ Như Yên đi vào.

- Cha! Con có một chuyện yêu cầu ngài!

Hạ Như Yên đi vào liền mở miệng, Hạ Trí Viễn nghe mà nhíu mày.

- Chuyện gì? Buổi chiều không phải cho con hai trăm lượng sao?

- Ai nha, sao cha cứ nghĩ tiền thế.

Hạ Trí Viễn thiếu chút nữa sặc trà, đòi tiền ông chính là nó, đòi của hồi môn cũng là nó, hiện tại lại bảo ông chỉ nghĩ đến tiền?

- Vậy con còn có chuyện gì?

Hạ Trí Viễn tức giận nói, cũng không muốn liếc nhìn cô một cái.

- Cha nhìn con nè, trên mặt có nếp nhăn rồi! Ngài xem thấy không?

Hạ Như Yên đi lên đưa mặt cho Hạ Trí Viễn xem khiến Hạ Trí Viễn tức giận đập bàn:

- Hồ nháo! Nhìn xem con đã bao lớn rồi còn không biết quy củ! Giống cái gì hả?

Hạ Như Yên bĩu môi, tiếp tục nói:

- Dù sao mặt con gần đây không tốt, tháng sau liền phải xuất giá, đến lúc đó xấu làm sao gặp người?

Hạ Trí Viễn nào hiểu này đó, không kiên nhẫn mà nói:

- Vậy rốt cuộc con muốn thế nào?

La thị lúc này xen mồm nói:

- Yên Nhi, da mặt có thể bôi thuốc dán, trong chốc lát ta bảo Hồ mụ mụ đưa qua cho con...

Hạ Như Yên không cự tuyệt, gật đầu đáp – Được, đừng quên nhé - Sau đó lại quay đầu nói với Hạ Trí Viễn – Con nhớ nhà chúng ta có thôn trang suối nước nóng phải không? Nước ôn tuyền rất tốt với da thịt và thân thể, con muốn trước khi xuất giá đến chỗ đó tĩnh dưỡng một phen, trang điểm cho mình thật xinh đẹp để gả chồng.

Nói xong lại thẹn thùng mà cúi đầu:

- Rốt cuộc về sau con chính là quốc công phu nhân, không trang điểm đẹp một chút chính là sẽ hạ thấp thể diện nhà chúng ta cùng Quốc công phủ đó.

Hạ Trí Viễn vốn dĩ tưởng mắng cô nhiều chuyện, nghe thấy câu này lại nuốt lời nói vào bụng, xem cô có vẻ khá để bụng việc hôn sự này, nghĩ thầm nha đầu này ở nhà và Cẩm Nhi gây gổ gà bay chó sủa, không bằng đi thôn trang còn thanh tĩnh hơn, mình phái nhiều hộ vệ trông nó là được, gật đầu nói:

- Được, con đến đó mấy ngày cũng tốt, muộn nhất trước khi thành thân một tháng phải trở về. Sửa bớt cái tính nóng nảy của con, miễn cho gả qua chọc quốc công gia ghét bỏ.

- Ai, con đều nghe cha, chờ con đi nhất định mỗi ngày đọc sách tập viết tu thân dưỡng tính.

Thành, Hạ Như Yên mỉm cười thật lòng.
____________________________________________________________
Chương sau nam chính lên sân khấu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK