Mạc Tĩnh dừng một chút, sau đó nghiêm túc nói:
- Bà nói bà cũng tính là người quen của mẫu thân ta phải không? Vậy coi như bà nể mặt phần quen biết đó, giúp ta một lần này đi!
Hạch Hiền thở dài, nghiêng đầu nhìn Mạc Tĩnh, có chút không nói được nên lời Nhưng cuối cùng vẫn là lên tiếng:
- Ta thật sự không hiểu, rốt cuộc ngươi phải cố chấp đến vậy để làm gì! Người đó rất quan trọng với ngươi sao?
Mạc Tĩnh chầm chậm lắc đầu:
- Không có! Đối với ta, chỉ là người có chút quen biết mà thôi!
Hạch Hiền lại càng khó hiểu hơn, bà ngồi xuống đối diện Mạc Tĩnh, nói:
- Chỉ là quen biết thôi? Vậy thì ngươi sống chết đến lấy Hoa Sao để làm gì? Có đáng hay không vậy?
Mạc Tĩnh cũng nhìn Hạch Hiền, cô trả lời, giọng vang vọng vào không khí:
- Là ân nhân từng cứu mạng mẫu thân của ta, bà nghĩ có đáng hay không?
Hạch Hiền nghe xong có chút sững sờ, người đó từng cứu Phượng Tịnh Y sao?
Không thể nào, người phàm làm gì có năng lực cứu chữa cho tiên nhân chứ?
Mạc Tĩnh cũng mới biết đây thôi, lúc đi lên núi Thanh Sơn, trên quãng đường đó, Thẩm Lân luôn kể về những chuyện của gia đình cô, bao gồm cả chuyện Thẩm Sâm đã từng cứu mạng Phượng Tịnh Y
Thẩm Lân nghe cha cô từng kể, lúc trước Phượng Tịnh Y lâm bệnh nặng một lần, lần đó, vì đã tự phá bỏ chân thân của mình, mà bà đột nhiên ngất xỉu, ngã bệnh khoảng chừng ba tuần, sau khi tỉnh lại thì không biết vì lí do gì mà mất đi một phần kí ức, có một khoảng thời gian không nhớ nổi Hàn Mạc Chinh là ai, duy nhất chỉ nhớ được đứa con gái còn nhỏ xíu của mình là Hàn Mạc Tĩnh
Trong lúc bị mất trí nhớ đó, Hàn Mạc Chinh đã tìm về vô số đại phu, thần y nổi tiếng trong kinh thành, tuy nhiên lại không thể chữa được bệnh cho Phượng Tịnh Y
Lúc ấy, Thẩm Sâm tới thăm phủ Hàn gia, khi thấy tình cảnh của Phượng Tịnh Y, ông đã tiết lộ với Hàn Mạc Chinh biết mình có một loại trà có khi uống vào có khả năng gây ra mộng cảnh, xâm nhập vào được đầu óc của người dùng trà Chỉ cần uống trà vào, đưa mộng cảnh về những kí ức trước đây vào đó, rất có thể Phượng Tịnh Y sẽ nhớ lại được mọi thứ Đó là một loại trà đặc biệt của Thẩm tộc, do chính Thẩm Sâm tạo ra
Tất nhiên, Hàn Mạc Chinh đã đồng ý, trước hy vọng mang nhiều điều hứa hẹn như vậy, ông đã cho Thẩm Sâm làm thử
Và đúng như dự đoán, Phượng Tịnh Y đã khôi phục được kí ức, đương nhiên đối với thân thể đã hoàn toàn là người thường của bà, thì trà của Thẩm Sâm có tác dụng
Từ đó Hàn gia nợ Thẩm gia một ân tình lớn, hai nhà càng thêm thân thiết, tình bằng hữu túc như anh em
Nhưng từ sau khi Phượng Tịnh Y mất, Hàn gia lại rước thêm Lâm Cúc Vân về, Thẩm Sâm vô cùng phản đối, nhưng Hàn Mạc Chinh vẫn giữ vững ý định của mình, cuối cùng Thẩm Sâm thất vọng ra về
Những năm sau, Thẩm gia lục đục nội bộ, vợ của Thẩm Sâm mắc bệnh nan y, ông bị bắt ép phải cưới thêm một người thiếp nữa, nhưng điều không ngờ chính là người thiếp đó lại sinh ra con trai, mọi chuyện rắc rối xảy đến với Thẩm gia, nên càng không có thời gian hai bên quan tâm nhau như lúc trước nữa
Dẫn đến, khoảng cách ngày càng càng bị kéo dài, hai gia tộc vốn vô cùng thân thiết lại trở thành hai kẻ xa lạ sau một đêm
Vậy nên, khi nhìn thấy được Mạc Tĩnh, Thẩm Sâm mới giật mình ngạc nhiên, bởi chính ông cũng không ngờ, sau ngần ấy năm, hai gia tộc vẫn là chưa hết duyên, vẫn còn tiếp tục dây dưa với nhau
Khi Mạc Tĩnh nghe được câu chuyện đó, cô cũng rất bất ngờ, nhưng khi nghĩ đến những gì ông đã làm cho Phượng Tịnh Y, dù chỉ cứu bà được một lần, nhưng cũng đã trao được những kí ức tốt đẹp nhất trên đời này cho bà, cho Phượng Tịnh Y có cơ hội sống thêm một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng vui vẻ nữa Khi nghĩ về điều đó, cô tin rằng, nếu như Hàn Mạc Tĩnh thật có ở đây, nhất định cũng sẽ đồng ý cho cô giúp đỡ Thẩm Sâm vượt qua cơn bạo bệnh lần này!
Hạch Hiền nhìn Mạc Tĩnh có chút bất lực, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu đồng ý:
- Được rồi, ta sẽ đưa ngươi lên đó, nhưng chỉ một mình ngươi thôi, đám người của ngươi không thể lên được đâu
Mạc Tĩnh mỉm cười, nói:
- Được, đa tạ bà!
Nói xong, Hạch Hiền bảo cô chuẩn bị một chút, rồi sau đó ra ngoài Mạc Tĩnh ngồi bên trong hang động, trong đầu cô suy nghĩ vài thứ
Cho đến khi Bạch Hiểu và Thẩm Lân đi vào, nhìn thấy Mạc Tĩnh đang ngẩn ngơ suy nghĩ, hai người nhìn nhau rồi tiến đến hỏi:
- Tiểu thư, người làm sao vậy?- Bạch Hiểu nhìn Mạc Tĩnh nói
Mạc Tĩnh bây giờ mới hoàn hồn, khi thấy Bạch Hiểu thì lên tiếng:
- Bên ngoài thế nào? An toàn không?
Bạch Hiểu gật đầu, đáp:
- Nô tỳ và Thẩm Lân đã đi xem xét xung quanh rất kĩ càng, an toàn lắm tiểu thư, chúng ta có thể ở đây qua buổi tối, sáng mai lại có thể lên đường!
Nghe Bạch Hiểu nhắc đến, Mạc Tĩnh mới liếc mắt sang cửa hạng động, bên ngoài quả thật trời đã chập tối rồi
Lúc cô đi đến hang động rắn kia đã là giữa trưa, lúc thoát khỏi bầy rắn ngoài hang mà chạy vào ngã rẽ thì tầm đầu canh giờ chiều, thế nhưng bây giờ đã chập tối, có lẽ là do cô ngất lâu nên thời gian trôi qua mà không để ý
Mạc Tĩnh nắm lấy tay Bạch Hiểu, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó vuốt ve mái tóc của cô, rồi hỏi:
- Đi theo ta cả ngày, còn phải gặp nhiều nguy hiểm như vậy, có phải mệt lắm không?
Bạch Hiểu cười hiền lành, đáp:
- Không có đâu, được bảo vệ tiểu thư là điều mà Bạch Hiểu rất thích làm, Bạch Hiểu không mệt!
Mạc Tĩnh mím môi, nhìn cụ cười vất vả nhưng ngọt ngào của cô, có chút cảm động:
- Một lát ta sẽ đi với Hạch Hiền lấy Bạc Ngà, ngươi với nô tỳ kia ở lại đây cùng Thẩm Lân, chăm sóc tốt cho nhau - Mạc Tĩnh lên tiếng
Bạch Hiểu nhíu mày, đang định nói lại nhưng liền bị giọng nói của Thẩm Lân át mất:
- Mạc Tĩnh tỷ, tỷ tìm được Bạc Ngà rồi sao, nó ở đâu vậy?
Mạc Tĩnh nhìn Thẩm Lân, trả lời:
- Ừm, Hạch Hiền sống ở trên này nên có biết Bạc Ngà, lúc nãy ta đã hỏi bà ấy rồi, bà ấy nói sẽ dẫn ta đi lấy!
Bạch Hiểu kéo Thẩm Lân đang hưng phấn ra, nói với Mạc Tĩnh:
- Tiểu thư, người làm sao có thể dễ dàng đồng ý đi với bà ta như vậy? Cho dù có là ân nhân cứu mạng người, người cũng không nên quá tin tưởng bà ta!
Mạc Tĩnh quay sang nhìn Bạch Hiểu, nhận ra lo lắng trong ánh mắt cô, liền lên tiếng:
- Không sao đâu! Ta có thể đối phó được với bà ấy! Ngươi ở lại chăm sóc tốt cho Thẩm Lân, nhớ canh chừng cửa hang, tốt nhất là đừng ra ngoài vào ban đêm
Bạch Hiểu nắm lấy tay Mạc Tĩnh không buông, cố chấp thuyết phục:
- Tiểu thư, cho dù có tin được Hạch Hiền, người cũng hãy mang theo nô tỳ, ít nhất có thể bảo vệ - "Bụp" Chưa nói hết câu, Mạc Tĩnh đã đánh vào sau gáy Bạch Hiểu, cô liền gục đầu xuống vai Mạc Tĩnh, bất tỉnh
Thẩm Lân thấy thế liền hô:
- Bạch Hiểu Mạc Tĩnh tỷ, Bạch Hiểu nói đúng đấy, ban ngày đi lại ở núi Thanh Sơn đã rất khó, ban đêm càng nguy hiểm hơn, ít nhất tỷ cũng hãy mang theo Bạch Hiểu để đảm bảo an toàn
Mạc Tĩnh lắc đầu, sau đó đặt Bạch Hiểu xuống chỗ mình nằm, rồi nói:
- Bạch Hiểu đã chịu khổ cả ngày rồi, hãy để cho em ấy nghỉ ngơi đi, chuyện này ta có thể giải quyết được!
Nói rồi, Mạc Tĩnh đứng dậy, cô cúi người lấy thanh kiếm bên thắt lưng của Bạch Hiểu, dắt nó lên thắt lưng mình Rồi sau đó, đi ra ngoài
Thẩm Lân nhìn theo Mạc Tĩnh, nói lớn:
- Tĩnh tỷ, vậy thì để muội đi đi, chuyện này vốn là của riêng Thẩm gia, nếu như không phải là muội lôi kéo tỷ đi thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện như bây giờ, sẽ không ai phải mạo hiểm như vậy cả!
Mạc Tĩnh cúi đầu, cô quay lại, nhìn Thẩm Lân, lên tiếng:
- Thẩm Lân, lần này là ta tự nguyện muốn đi tìm Bạc Ngà cứu giúp bác Thẩm, muội không hề có lỗi gì cả! Muội hãy thay ta, chăm sóc cho người của ta thật tốt là được rồi
Xong lời, Mạc Tĩnh liền một bước ra khỏi cửa hang, không cho Thẩm Lân một cơ hội nào nói thêm
Thẩm Lân nhìn theo Mạc Tĩnh, rồi quay sang nhìn Bạch Hiểu đang nằm ngất, cô không thể bỏ Bạch Hiểu mà chạy theo được
Không hiểu vì sao, lần này Thẩm Lân lại có dự cảm không tốt lắm về chuyến đi của Mạc Tĩnh, nhìn bóng lưng cô độc đó của cô, Thẩm Lân liên tưởng đến một hình ảnh bé nhỏ một mình đương đầu với khó khăn trong đêm đông lạnh buốt
* Mọi người nhớ bỏ phiếu đề xuất cho truyện nhá! Lượng phiếu ít quá hà :( Tiêu hơi buồn đó *
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com