Chu Cẩm nhìn Phượng Tịnh Y ôm lấy Nhã Kha khóc thảm, trong tâm như có thứ gì đó đè nặng, cô cúi đầu, tại sao cô lại chứng kiến cảnh này cơ chứ
Nghĩ rồi, Chu Cẩm nhắm mắt lại, những lúc trước, cô chớp mắt một chút, đã đổi cảnh khác, bây giờ liệu có phải cô nhắm mắt lại, khi mở ra sẽ không thấy cảnh đau lòng ấy nữa không?
Chu Cẩm nhắm mắt thật chặt, rồi mở ra lại, và quả nhiên, đúng như ý cô, cảnh vật xung quanh đã thay đổi
Nhưng lần này, thứ cô nhìn thấy, lại là một cảnh hoàn toàn khác
Chu Cẩm ở trong một căn nhà bằng gỗ, nhìn những người ở đây mặc đồ kín mít, rườm rà và điều quan trọng là nó giống những bộ đồ ở cổ đại cơ
Cô nhíu mày, đây là Trung Quốc cổ đại sao? Như vậy có nghĩa là, Phượng Tịnh Y xuống nhân gian rồi?
Chu Cẩm đi vào trong, hả? Phượng Tịnh Y sao mà nhỏ thế này??
Đứng trước mặt Chu Cẩm, một cô bé tầm 2-3 tuổi đang lập chập bước đi, miệng bi ba bi bô nói gì đó, khuôn mặt thật sự giống Phượng Tịnh Y vài phần nhìn cứ như phiên bản nhỏ vậy??
Chu Cẩm nhíu mày, Phượng Tịnh Y bị hóa nhỏ hả? Hay sao mà bé tí thế này
Ngay lúc cô đang suy nghĩ gì đó, thì từ trong căn nhà có tiếng động, một người phụ nữ chạy ra ngoài, và đó là Phượng Tịnh Y!!!!!
Chu Cẩm bất ngờ,và điều càng làm cô bất ngờ hơn, đó chính là cách mà Phượng Tịnh Y và đứa bé đó trò chuyện!
- Mạc Tĩnh, con làm gì vậy? - Phượng Tịnh Y lên tiếng hỏi
Đứa bé được gọi là Mạc Tĩnh vừa mới bị té, khi thấy Phượng Tịnh Y bế mình lên, nó đã làm nũng trả lời:
- Có một con con chuột trong vườn mẹ ạ!!!! - Tiếng nói chập chừng, còn chưa vững của đứa bé vang lên, thật non nớt làm sao
Chu Cẩm sốc nặng, cô không tin nổi nhìn hai người trước mặt mình
Phượng Tịnh Y sinh con ư???
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com