Chu Cẩm nghe thấy tiếng đánh nhau, cô mở mắt ra, quang cảnh một lần nữa lại thay đổi
Chu Cẩm xoay người, cô đang đứng ở trước sân hiên Hàn gia, lúc này, một cô gái tầm 20-22 tuổi đang nằm úp trên một chiếc ghế dài, phía trên là hai tỳ nữ đang gậy đánh vào người cô ấy
Bên cạnh có một cô gái nhỏ đang ra sức ngăn cản, miệng nói lớn van xin;
- Đừng đừng đánh nữa, làm ơn đừng đánh tiểu thư nữa, cô ấy không chịu nổi nữa rồi!!!
Cô gái nhỏ đó trông rất tội nghiệp, nước mắt nước mũi chảy rất nhiều, miệng thì không ngừng la hét hô dừng lại
Thậm chí, cô ấy còn ôm lấy cô gái nằm trên ghế, chịu những đòn đánh từ người khác
Chu Cẩm nhíu mày, tiểu thư? Tiểu thư sao? Đây là Hàn gia, vậy tiểu thư đó, không lẽ là
Chu Cẩm nhanh chân chạy qua, cô cúi xuống nhìn mặt cô gái đã bị đánh đến mức ngất đi đó, hoẳng hốt hô lớn;
- Ôi trời ơi, Mạc Tĩnh!!!
Hàn Mạc Tĩnh đã bị đánh đến nỗi ngất đi, khuôn mặt gục xuống phía dưới đầy những vết xước rướm máu
Chu Cẩm há hốc miệng, tại sao lại như vậy chứ? Cô bé này tại sao lại ra nông nỗi này?
Cô ấy đã lớn rồi, cô ấy là tiểu thư mà, là người có quyền cơ mà, tại sao
Đám người kia quyết không buông tha, một người phụ nữ trung niên già cả đứng ở đó, hét lên;
- Lôi con nô tỳ đó ra, hắt nước cho nó tỉnh
Đám nô tỳ bên cạnh nghe lời một cách máy móc, họ nhanh chóng tách cô bé kia và Mạc Tĩnh ra, sau đó xách thùng nước bên cạnh không chút ngần ngại dội vào mặt Mạc Tĩnh
Chu Cẩm hoảng hốt, cô xua tay, nói;
- Đừng!!! Cô ấy đã ngất đi rồi!!
Nhưng dù cô có nói thế nào, thùng nước lạnh vẫn cứ thế hắt hết vào mặt Mạc Tĩnh
Người phụ nữ trung niên kia thấy cô không tỉnh lại, liền tức giận lên tiếng;
- Nàng ta dám giả vờ sao? Đánh, đánh tiếp, đánh đến khi nào nó tỉnh dậy thì thôi!!!
Những cây gậy liên tiếp bổ xuống người Mạc Tĩnh, nhưng khuôn mặt của cô vẫn không lộ ra chút biểu cảm, tay chân hầu như không còn cử động nữa
Chu Cẩm hét lớn;
- Đừng, dừng lại đi, cô ấy không cử động nữa rồi! Làm ơn, dừng lại đi!!!!! Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, các người sẽ đánh chết cô ấy mất!
Chu Cẩm hét đến khàn cả cổ, cô ra sức xua tay vào đám nô tỳ đó, nhưng có làm thế nào cũng không chạm vào được
Chu Cẩm không nhìn nổi nữa, cô đưa tay lên che tai của mình lại, ngăn những tiếng mắng nhiếc và đánh đập đó, la lên;
- Dừng! Lại! Đi!!!!!!!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com