Mạc Tĩnh ngủ một giấc đến tối, khi cô tỉnh dậy, đêm bên ngoài đã có trăng, bầu trời ánh lên những vì sao lấp lánh, chiếu rọi xuống mặt đất!
Mạc Tĩnh bước chân xuống giường, cô đi về phía cửa sổ, ngửa đầu nhìn bầu trời trên cao
Đêm nay trăng rất sáng, sáng hơn những ngày bình thường, thậm chí là không có mây đen vây quanh, một mình ánh trăng đứng cô độc, thế nhưng vẫn chói sáng tuyệt đẹp
Vài ngày nữa là đến đêm xuất hiện mặt trăng máu, cô đã quyết định sẽ thực hiện phép thuật "phân chân" để tìm lại các chòm sao, để nó bảo vệ cô và những người khác
Thế nhưng, bây giờ Mạc Tĩnh bấc giác đưa tay xoa bụng mình, ánh mắt cô sâu thẳm
Ở ngay chỗ này của cô, đang có một sinh linh bé nhỏ lớn lên từng ngày, lần thi triển này cô còn chưa nắm chắc phần thành công, lỡ như có chuyện, đứa bé này sẽ phải làm sao??
Đứa bé này đến không đúng lúc
Mạc Tĩnh đã suy nghĩ rất lâu, mấy ngày nay, cô luôn cố tỏ ra bình thường, nhưng kì thực, trong lòng cô rất hoang mang, cũng không biết tại sao, chỉ là cô có cảm giác không tốt
Đứa bé trong bụng cô còn quá nhỏ, và cô sẽ phải đưa ra quyết định sáng suốt để không làm tổn hại đến nó
Mạc Tĩnh sờ bụng mình, lên tiếng thì thầm:
- Bé con, con có trách mẹ không? Nếu như mẹ đem con ra làm lí do để trốn thoát khỏi chuyện này?
Mạc Tĩnh nói nhưng cô đã biết, trong lòng mình sớm đã đưa ra quyết định
Cô nhất định phải tìm ra được các chòm sao hộ vệ
Đứa bé này là kết tinh của cô và Lục Mã Tự, cô đương nhiên sẽ không để mất nó, nhưng mà nếu như Ma giới biết đến sự tồn tại của nó, vậy thì cô phải làm sao?
Cô không thể bảo vệ với hai bàn tay trắng được, không thể che chở với sức mạnh mà cô không cách nào kiểm soát được
Thứ duy nhất bây giờ, cô có thể làm, chính là phải thi triển thuật tìm các chòm sao hội tụ với nhau, để có thêm sức mạnh bảo vệ đứa bé này
Cô trước nay rất liều lĩnh, chuyện gì Mạc Tĩnh cũng có thể đem ra đánh cược, thế nhưng, đó là khi cô chỉ có một mình, cô không sợ gì cả
Còn bây giờ, cô đã có con, có hài nhi của cô và Mã Tự, cô phải giành những thứ an toàn nhất cho nó, phải giành những thứ tốt đẹp nhất cho nó, đứa bé này không thể xảy ra chuyện gì được!
- Bé con, khó khăn lần này, chúng ta cùng nhau vượt qua nhé! - Mạc Tĩnh vừa nói nhỏ vừa cười mỉm, ánh mắt cô đong đầy hạnh phúc
Mối lần nghĩ đến đứa bé này, cô lại không kiềm được mình mà vui sướng
Khi nhớ về Lục Mã Tự, chàng sẽ vui chứ? Nếu như chàng biết cô với chàng đã có con, chàng liệu sẽ có biểu cảm như thế nào?
Mạc Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, cầu mong Lục Mã Tự sẽ về nhà sớm, để cô có thể cho chàng biết tin mừng này!
Lúc này, có tiếng mở cửa, Bạch Hoa bước vào, khi nhìn thấy Mạc Tĩnh, cô bất ngờ tiến đến:
- Tiểu thư, người dậy rồi!
Mạc Tĩnh quay đầu nhìn cô, đáp:
- Ừ, mới vừa dậy thôi! Phải rồi, ta có chút đói, ngươi đi lấy cái gì đó cho ta ăn đi!
Bạch Hoa nhìn cô, rồi như nhớ đến cái gì đó, liền cười, gật đầu:
- Tiểu thư đợi một tí, nô tỳ xuống bếp lấy liền!
Nói rồi, Bạch Hoa vội chạy đi!
Khi trở về lại phòng, trên tay cô đã cầm theo một khay thức ăn lớn
Mạc Tĩnh ngồi trên bàn, tức cười lên tiếng:
- Em cho heo ăn à, lấy nhiều đồ như vậy?
Bạch Hoa cười tủm tỉm, đáp:
- Gì chứ, bây giờ tiểu thư không chỉ ăn cho người, mà còn là cho tiểu thiếu gia trong bụng người nữa kìa! Ăn nhiều một chút có lợi mà!
Mạc Tĩnh nhận lấy chén cháo, nói:
- Sao em biết là tiểu thiếu gia, lỡ như nó là con gái thì sao?
Bạch Hoa cười lớn, trả ,lời:
- Thế thì càng tốt, nô tỳ lại có thêm một muội muội để dạy võ rồi!
NÓi rồi, hai người nhìn nhau cười vui vẻ, Mạc Tĩnh cũng mong rằng đây là một đứa con gái, bởi vì, cô cảm thấy, con gái đôi khi rất tốt, có lúc còn hơn cả nam nhi đại trượng phu!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com