- Gia chủ, người làm sao vậy? - Lạc Thập Nhất vừa vào phòng, đã nhìn thấy Lục Mã Tự một tay cầm sách, một tay đang đưa lên ngực, miệng thở dốc, một bộ dáng vô cùng khổ sở
Lục Mã Tự thở hồng hộc, nhưng cố gắng chịu đựng, nói:
- Ta không sao!
Nhưng chỉ vừa nói ra, ngực hắn đập đến cơn đau dữ dội, bàn tay vô thức nắm chặt hơn, gầm lên một tiếng:
- A!!
Sau đó, Lục Mã Tự trực tiếp nằm xuống bàn, ngất đi
Lạc Thập Nhất hoảng hốt, hắn lay lay người Lục Mã Tự, gọi lớn:
- Gia chủ, gia chủ người làm sao vậy? Gia chủ
Lạc Thập Nhất hướng miệng ra ngoài cửa, hét:
- Hắc Chinh Hắc Chinh, mau vào đây
--------------------------------
Hạch Hiền đứng trước mặt Mạc Tĩnh, mặt sớm đã tối sầm, trước những lời kể của cô, bà càng tức giận, lên tiếng mắng:
- Hàn Mạc Tĩnh, ngươi vì hắn rốt cuộc còn muốn làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch nữa? Ngươi từng nói ngươi sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình, nhất định sẽ không quên, bây giờ thì sao khả năng điều khiển cảm xúc đã biến mất, ngươi muốn phục hưng gia tộc của ngươi như thế nào? Ngươi trả lời cho ta xem?
Mạc Tĩnh nhìn Hạch Hiền, giọng cô trầm trầm:
- Ta sẽ có cách!
Hạch Hiền nghe cô nói xong, ánh lửa đã bốc đến đầu, bà quát vào mặt cô:
- Có cách? Ngươi có cách gì? Sức mạnh là từ thân thể, là từ cảm xúc của ngươi, bây giờ đừng nói là dùng sức mạnh, đến biến thân ngươi cũng chưa chắc đã làm được Ngươi muốn cách gì đây?
Hạch Hiền nói đúng, bây giờ sức lực của Mạc Tĩnh quá yếu, cảm xúc trong người của cô đang dần theo thời gian mà mất đi, thậm chí bây giờ cô còn không cười được nữa Biến thân đối với cô, đối với tình thế hiện tại, là một việc khó khăn
Hạch Hiền nhìn Mạc Tĩnh cúi đầu, bên mặt vẫn hiện lên vết đỏ, ánh mắt bà tối lại, cố áp chặt sự tức giận nơi lồng ngực mình, Hạch Hiền lên tiếng:
- Ta thật sự không hiểu nổi ngươi, ngươi ở bên cạnh Lục Mã Tự còn chưa đầy một năm, vốn dĩ đâu có lâu, tại sao lại khắc cốt ghi tâm đến vậy? Ngươi vì hắn, bỏ ra nhiều cái giá như vậy? Thật sự đáng sao?
Mạc Tĩnh ngẩng đầu, đôi mắt tối tăm vẫn một màu, không chút cảm xúc, đáp:
- Bà chưa từng yêu, bà hiểu được cảm giác của ta sao?
Hạch Hiền bị sự tối đen trong mắt cô làm câm nín, cô bây giờ, trông như cái xác không hồn vậy, đờ đẫn không chút tình cảm
Hạch Hiền quay người mở cửa đi ra ngoài, không tiếp lời nói của Mạc Tĩnh
Bà thật sự không nhìn được vào đôi mắt đó
Mạc Tĩnh trong phòng, cô ngồi bệt xuống đất, cụp mi mắt xuống Bây giờ cô rất muốn khóc, nhưng một giọt nước mắt cũng không thể chảy ra
Trong tim, đau thấu tâm can, nhưng bên ngoài lại không thể biểu lộ
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com