Tiếng cười của đám người Hướng Hàm vang rất xa, qua cả những chiếc cửa rắn chắc bên ngoài, lọt vào tai người nghe!
Diệp Mặc nghe được tiếng cười đó, khóe môi cũng không tự chủ mà nhếch lên
Đám người đó thật là nghịch ngợm mà!!!
Không biết tại sao, trong lòng của Diệp Mặc nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hắn luôn muốn thấy bọn họ một lần được vui vẻ với nhau, hoặc chí ít là họ cảm thấy thoải mái sau những tháng ngày khó khăn lúc trước
Và thực tế đã chứng minh, họ đã có được quãng thời gian vui vẻ nhất!
Ở hiện đại, mọi thứ thật bề bộn và mới mẻ, nhưng không thể phủ nhận nó đem đến sự cân bằng và hài hòa hơn cho thế giới này!
Mọi thứ thật đơn giản và có ý nghĩa!
Trong khi đó, thế giới cổ đại của bọn họ, nó khác rất xa, thật sự rất xa
Nó có quá nhiều thứ, quá nhiều sự phức tạp, cũng quá nhiều điều đáng sợ
Mọi thứ đều có thể tồn tại! Người, tiên, ma, quái vật vv Và bọn họ cảm thấy mệt mỏi khi phải đối mặt với những khó khăn đó!
Nhưng khi ở đây, bọn họ tự do, thoải mái và có thân phận ngang nhau, đâu còn phân biệt người hầu kẻ hạ hay chủ tớ nữa chứ!
Tuy sống trong một thân thể khác, nhưng bọn họ được sống là chính mình! Và Diệp Mặc cảm thấy, thật tốt khi được chứng kiến điều đó!
Mở cánh cửa phòng CHu Cẩm ra, hắn liền nhìn thấy một thân thể nhỏ bé đang nằm trên giường lớn
Đầu nghiêng qua một bên, mắt nhắm lại, có vẻ đang ngủ rất say!
Diệp Mặc rón rén lại gần, nhìn cô từ khoảng cách này, cảm thấy cô thật xinh đẹp!
Chu Cẩm như một nàng tiên nhỏ, cuộn mình trong chiếc chăn dày cộm, với khuôn mặt baby đáng yêu
Hắn vuốt ve mặt cô, sau đó cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán, cùng câu nói ngọt ngào:
- Ngủ ngon, Chu Cẩm!
Khi Diệp Mặc mở cửa đi ra ngoài, mí mắt Chu Cẩm đột nhiên động đậy, cô nhíu chặt mày bên trong ý thức là một cơn ác mộng sắp sửa bắt đầu!
* Nhớ like chap và bỏ phiếu đề xuất cho Tiêu nha*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com