Mạc Tĩnh mở được cánh cửa cuối cùng, sợi dây liên kết giữa các vòng tròn lập tức biến mất
Bàn đá bát quái ngừng xoay, Mạc Tĩnh mở mắt, tay cô nắm chặt ngực, khó khăn ngồi dậy
Đôi môi cô trắng bệch, chân thân có lẽ đã cạn kiệt, làm Mạc Tĩnh trong một thời gian ngắn choáng váng không thể nhìn được xung quanh
Khi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc mờ mờ, Mạc Tĩnh theo bản năng liền nhào vào lòng người đó, lên tiếng thở hổn hển;
- Mã Tự, ta làm được rồi, phải không?
Lục Mã Tự không ôm lấy cô, cũng không trả lời cô, chỉ có ánh mắt yên tĩnh đen láy sâu thẳm
Không nghe được câu trả lời, Mạc Tĩnh nhíu mày ngước đầu lên, khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt đó của hắn, nghi hoặc gọi:
- Mã Tự
Lục Mã Tự bây giờ mới có phản ứng, hắn đưa hai tay lên đẩy Mạc Tĩnh đang ôm mình ra, tiếp sau đó một chưởng tung vào bụng cô, khiến cô văng ra ngoài
Mạc Tĩnh như không thể tin được, cô bị văng ra xa khoảng một mét, nằm không thể nhúc nhích trên mặt đất
Mắt Mạc Tĩnh mở to, nhìn người nam nhân đứng trước mặt, cái nhìn của cô kinh hoàng
Lục Mã Tự giết cô sao
Bạch Vũ và đám người như ong vỡ tổ, họ lao đến cạnh Mạc Tĩnh, gọi cô thật lớn:
- Tiểu thư tiểu thư
Nhưng cái nhìn của Mạc Tĩnh không hề đặt trên người bọn họ, ánh mắt cô vẫn chăm chú thảng thốt nhìn người đàn ông đứng lặng lẽ nơi đó
Người hắn bao trùm một màu đen, ánh mắt sâu thẳm đen láy nhìn cô, không chút gợn sóng
Không thể tin được người đàn ông đó người nam nhân cô yêu hết con người đó lại phản bội cô lại có thể giết cô
Từ phía bụng truyền đến cơn đau, Mạc Tĩnh vô thức co quắp người lại, nhớ đến hài nhi trong bụng, nước mắt Mạc Tĩnh lưng tròng, cô mở miệng nói giọng ngắt quãng:
- Bé bé con không aaaa
Cơn đau như xé đi một phần của Mạc Tĩnh, máu giữa hai chân cô chảy ra, đứa con đứa con của cô
Mạc Tĩnh khóc, khóc thảm thiết, cô nhắm chặt mắt, nước mắt như đê vỡ, rơi xuống không thương tiếc
- Aaaaaa!
Mạc Tĩnh hét lên trong vô vọng, đôi tay cô nắm lấy bụng mình, khóc thét;
- Đừng đừng
Mạc Tĩnh nắm lấy tay Bạch Hoa bên cạnh, nói:
- A Hoa cứu cứu đứa con của ta A Hoaaaaaa
Bạch Hoa rơi nước mắt, cô cũng đang khóc trong sự đau đớn
Cánh tay Bạch Hoa run run, chạm vào người Mạc Tĩnh
Cô đã nằm bất động, thân thể không thể làm gì được nữa, chỉ có máu vẫn chảy lai láng
Ánh trăng đỏ như máu đi qua, để lại một khung cảnh tang thương phía dưới
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com