Diệp Mặc bế bổng Chu Cẩm lên, hắn dùng thẻ đen trong túi, mở một cửa phòng gần nhất
Đặt Chu Cẩm lên giường, Diệp Mặc lấy điện thoại ra, đi ra chỗ ban công có ánh sáng, bấm một dãy số, gọi đi, đầu dây bên kia vừa reo lên hai tiếng, thì có người nhấc máy:
- Tổng giám đốc!
Diệp Mặc nhíu mày, nói:
- Ngươi đang ở công ty à? Ra chỗ nào vắng người đi!
Diệp Mặc biết, hắn dùng kính ngữ này, thì chính là đang ở trước mặt nhiều người hiện đại!
Đầu dây bên kia im lặng khoảng 10s, sau đó lại lên tiếng:
- Gia chủ, người có việc gì căn dặn!
Diệp Mặc không nói vòng vo nữa, trực tiếp hỏi:
- Hắc Chinh, làm cách nào để giải xuân dược?
Hắc Chinh trong điện thoại có chút hoảng hốt, hỏi ngược lại Diệp Mặc:
- Gia chủ, người trúng xuân dược à? Người đang ở đâu, thần tới ngay!
Diệp Mặc nhanh chóng phản bác:
- Không phải ta, Chu Cẩm bị người khác hạ thuốc!
Nói rồi, Diệp Mặc đưa mắt về phía chiếc giường, ý muốn thấy Chu Cẩm, nhưng hắn liếc mắt qua, lại không nhìn thấy ai, trên giường trống không
Diệp Mặc hoảng hốt, hắn vội vứt vứt điện thoại xuống bàn, chạy lại phía chiếc giường, đột nhiên nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, hắn liền lao vào mở cửa, khi nhìn thấy Chu Cẩm đang ngâm mình trong bồn nước lạnh, Diệp Mặc mở to mắt, hắn hoảng sợ chạy đến, nhấc bổng Chu Cẩm từ trong dòng nước ra ngoài
Cả người Chu Cẩm bị chìm trong nước, tóc tai, váy áo đều ướt sủng, những mắt thì cứ nhắm tịt lại
Diệp Mặc sợ hãi, hắn vỗ vỗ vò mặt cô, hét lớn:
- Chu Cẩm, Chu Cẩm!!!!
May thay, sau loạt tiếng hét của hắn, Chu Cẩm cũng động đậy tay chân, cô ngọ nguậy cái đầu của mình, miệng lầm bẩm:
- Nóng nóng quá!!!
Diệp Mặc vội lấy chiếc khăn tắm đang vắt trên xà ngang, quàng cho Chu Cẩm, sau đó bế cô ra khỏi nhà tắm, đặt lại trên giường
Chu Cẩm đang ôm lấy Diệp Mặc, bỗng bị đặt xuống giường, cô lắc lư người mình, như muốn thoát khỏi cái giường nóng bức này!
Diệp Mặc giữ yên cô, sau đó với lấy chiếc điện thoại, cuộc gọi vẫn còn, hắn nói:
- Hắc Chính, cách giải xuân dược là gì? Phải giải thật nhanh, nàng ấy đang rất khó chịu!
Hắc Chinh bên kia đầu dây nghe thấy được giọng nói của gia chủ mình, yên tâm được phần nào, khi nghe tới Chu Cẩm gần đây hắn có nghe Lạc Thập Nhất nói về chuyện thiếu phu nhân, nói là rất có thể cô gái tên Chu Cẩm này là thiếu phu nhân thật
Nghĩ một lúc, Hắc Chinh đáp:
- Gia chủ, trong kho chúng ta có loại thuốc có thể giải được xuân dược Chỉ là
Diệp Mặc nhíu mày, vội hỏi:
- Chỉ là gì?
Hắc Chinh chần chừ đáp:
- Chỉ là từ xưởng chúng ta đến chỗ người nhanh nhất bằng trực thăng cũng mất khoảng hai mươi phút, thần nghĩ người nên dùng cách khác thì tốt hơn!
Diệp Mặc tiếp tục nhíu mày, hỏi:
- Cách khác là cách gì?
Bên kia đầu dây, Hắc Chinh trả lời:
- Gia chủ, người và thiếu phu nhân đã từng làm "chuyện ấy" rồi! Có lẽ nên biết chứ? Người cũng biết dùng thuốc sẽ gây tác dụng phụ mà, so với cái ấy, thì người với thiếu phu nhân nên "làm" đi! Hơn nữa, làm "chuyện ấy" cũng có thể giải quyết vấn đề nhanh hơn!
Diệp Mặc nghe xong, hắn không nói gì nữa, cúp máy
Diệp Mặc quay qua nhìn CHu Cẩm, hắn cũng đã nghĩ đến việc làm chuyện đó với cô, nhưng mà bây giờ chưa phải lúc thích hợp
Cô còn chưa nhận ra hắn, chưa yêu hắn, thậm chí bây giờ cô còn ghét hắn, nếu như làm chuyện đó hắn sợ mình chưa kịp mở kí ức cho Chu Cẩm, đã bị cô ấy cho vào danh sách kẻ thù không đội trời chung rồi!!!!
*Chap sau sẽ có thịt vô cùng nhiều, thịt nguyên một chap Mọi người cùng hóng đi nhé! Đừng quên bỏ phiếu đề xuất và like chap cho Tiêu nhé*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com