Mạc Tĩnh ngồi lại xuống ghế, ánh mắt cô vẫn còn độ rét lạnh, âm ngoan nhìn Lâm Mạc Chí, cô nói:
- Giữ lấy Lâm Cúc Vân cùng 2 vị tiểu thư!
Nghe thấy vậy, gia nhân đều nhanh chóng tiến lên, giữ lấy mẹ con Lâm Cúc Vân
Cả ba ra sức vùng vẫy nhưng không thể nào thoát ra được
- Đừng, Đừng, ta cầu xin con Tĩnh nhi!
- Tĩnh tỷ, muội cầu xin tỷ!
- Cầu xin tỷ!
Từng lời từng lời nghe vào tai Mạc Tĩnh càng như kích thích, cô cười đến quỷ quyệt, hạ lệnh:
- Đem ấn nung đốt cháy của quý của hắn cho ta!
Tất cả mọi người đều kinh sợ
Ấn nung vào vật đó của đàn ông? Đây là nỗi đau mà không ai có thể chịu được!
Bạch Vũ như đã chờ đợi câu nói này, cô thẳng thừng đem cây sắt đang cháy rực đâm vào chỗ đó của Lâm Mạc Chí!
A!!!!!!!!
Tiếng la, tiếng hét đan vào nhau, vang vọng vào cả bầu trời
Mẹ con Lâm Cúc Vân đã khóc đến thê lương, nhưng 1 chút thương hại Mạc Tĩnh cũng không cho họ, cô càng ngoan độc ra lệnh:
- Ta muốn mỗi một chỗ của hắn, nơi nào hắn đã chạm qua Lệ Anh, tất cả đều phải bị hủy!
A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
những tiếng thét thay nhau vang lên, cho đến khi không ai còn hét nổi nữa, nhưng Mạc Tĩnh vẫn ngồi đó, ánh mắt cô vẫn lờ mờ đen nhánh, giống như chỉ nhìn 1 vở kịch
Lâm Mạc CHí đã ngất đi tỉnh lại 6 lần, nhưng Mạc Tĩnh không hề kêu dừng lại, cô còn kêu Bạch Vũ lấy dao cắt đứt toàn bộ gân tay gân chân trên người Lâm Mạc Chí, lúc hắn còn sống!
Các gia nhân chứng kiến đều đã nôn đến ra mật, đến Lâm Cúc Vân cũng đã ngất đi, nhưng Mạc Tĩnh vẫn như 1 cô hồn ngồi đó nhìn, không 1 chút nhiệt độ!
Đến cuối cùng, Mạc Tĩnh mới phun ra 1 câu:
- Đem hắn đến cô đảo, cho hắn ở đó tự sinh tự diệt, ta muốn hắn cả đời lang thang, phải sống trong tình trạng như thế suốt cả quãng đời còn lại!
Mạc Tĩnh bước đi, nhưng chỉ 2 bước, cô lại quay đầu lại nhìn, nhẹ nhàng như lời không phải của cô:
- Giết hết tất cả những người này, trừ mẹ con Lâm Cúc Vân!
Nhanh như gió, từng con người mang áo đen thoát ẩn thoát hiện lao ra, dao trên tay sáng loáng đụng đến cần cổ của từng người
Roẹt 1 đường, các thi thể đều thay nhau nằm xuống đất! Trong mắt họ là sự kinh sợ, 2 mắt mở to, chết không nhắm mắt!
Hàn Mạc Tĩnh quay lưng, vẻ mặt cô đã đen không thấy nét mặt, đằng sau cô, tiếng la hét và mùi máu tanh va vào nhau, tạo thành 1 âm điệu như 1 tia nắng cuối cùng của hoàng hôn cuối ngày!
Màu đỏ nhuộm cả 1 bầu trời, vạt áo của cô gái tung bay trong gió, mang theo cả mùi máu tanh nồng nặc, nhưng cô không dừng bước, cô dẫm lên và đi, không chút thương tiếc
Sự việc ngày hôm đó, cho tới sau này đều là 1 câu chuyện mà ai nhắc đến cũng kinh sợ, Hàn gia trong 1 ngày toàn bộ đều bị huyết tẩy không lí do, và cũng ngày đó hàng năm, họ đều cho rằng đó là ngày tận thế đối với Hàn gia!
Nhưng không ai còn sống để biết được, cô gái kia đã dẫm lên vết máu bước ra ngoài Hàn gia như thế nào, câu nói cuối cùng của cô trong ngày chính là:
- Lệ Anh, có linh hồn em chứng giám, còn 1 ngày chị còn sống, chị sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để khiến những kẻ đã hại em, đã hại Hàn Mạc Tĩnh, toàn bộ phải trả những cái giá đắt nhất!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com