Tinh thạch ma pháp lóng lánh quang mang màu da cam chiếu sáng bể nước tràn ngập hơi sương, đặc biệt ấm áp, nhu hòa.
Hoàng Phủ Ngạo ngồi trên chỗ nước cạn, để Thanh Việt ngồi trên người mình, trong tay là hương lộ, nhẹ nhàng chà xát mái tóc bạch kim mềm mượt của bé con, Thanh Việt cũng học theo bộ dáng Hoàng Phủ Ngạo, bàn tay bé xíu lấy hương lộ, bôi lung tung lên mái tóc đen của y.
Hoàng Phủ Ngạo tùy ý Thanh Việt làm rối mái tóc của mình, y có thể cảm nhận được tâm tình đứa con bảo bối rất tốt. Sau thí nghiệm ở học viện trở về, Thanh Việt vẫn luôn rất cao hứng, ánh mắt lóe sáng, khóe miệng cũng nhếch lên.
“Việt nhi hôm nay rất vui sao?”
“Ân.”
“Sao lại cao hứng như vậy? Vì kết quả thí nghiệm sao, Việt nhi có được sức mạnh cường đại sao?”
“Ân.”
Thanh Việt không chút để ý trả lời, cố gắng dùng hương lộ xoa thành bọt biển trên mái tóc đen của Hoàng Phủ Ngạo.
“Việt nhi rất muốn có được sức mạnh cường đại sao?”
“………”
Vấn đề của Hoàng Phủ Ngạo làm Thanh Việt có chút nghi hoặc.
“Ở bên người phụ hoàng, có phụ hoàng bảo hộ, Việt nhi vẫn không có cảm giác an toàn sao?”
Hoàng Phủ Ngạo kéo Thanh Việt vào lòng, nâng cằm bé lên, để bé nhìn thẳng vào mắt mình, nghiêm túc hỏi.
“Hay là, Việt nhi không muốn phụ hoàng bảo hộ?”
Thanh Việt nhíu mi, thật sự suy nghĩ vấn đề của Hoàng Phủ Ngạo.
“Việt nhi chính xác không muốn phụ hoàng bảo hộ, Việt nhi……..”
Thanh Việt còn chưa nói xong đã cảm thấy cánh tay đang ôm mình siết chặt hơn.
“Phụ hoàng……..?”
“Như vậy, Việt nhi muốn cái gì?”
Hoàng Phủ Ngạo bình tĩnh hỏi, tất cả tình tự đều dấu đi thật kín, nghe ra không có chút biến hóa nào. Nhưng Thanh Việt có thể thông qua đôi mắt tựa như vô tình kia, thâm thúy đen láy như đêm không trăng, nhìn ra được, phụ hoàng của bé đang khổ sở, như tâm nguyện mình mong chờ đã lâu, mắt thấy đã sắp thực hiện được rồi lại đột nhiên biến mất.
Thanh Việt rất không thích vẻ mặt hiện tại của Hoàng Phủ Ngạo, tình tự nôn nóng bắt đầu dâng lên trong lòng.
“Việt nhi không muốn phụ hoàng bảo hộ, Việt nhi muốn mình có được sức mạnh cường đại, như vậy không cần khuất nhục, hèn mọn dựa theo ý người khác mà sống, vận mệnh của mình nếu không thể nắm trong tay…….”
Một căn phòng tối đen, lạnh lẽo, ngay cả cửa sổ cũng không có, không thể nhìn thấy bầu trời, ánh mặt trời ấm áp, thậm chí một ngọn gió nhẹ cũng không có-trong căn phòng đó, giam giữ một đứa bé vừa tròn 5 tuổi, đứa bé không ngừng khóc, bất lực cầu xin…… bị nhốt trong gian phòng tối đen không phân biệt ngày đêm kia suốt 10 năm.
Thanh Việt dường như lại nhớ tới căn phòng hắc ám đó, trái tim dần dần bị nó ăn mòn trở nên hắc ám, lạnh lẽo.
Nơi đó không có gió, không có ánh sáng, chỉ có một bé con mới 5 tuổi, căn phòng không có âm thanh chìm ngập hắc ám đáng sợ.
Lúc mới bắt đầu, bé con sợ tối, không ngừng khóc lóc cầu xin ông nội, thúc thúc thả bé ra ngoài. Khóc mệt liền co rụt vào góc phòng ngủ thiếp đi, tỉnh lại lại cầu xin, sau đó lại khóc. Cứ như vậy suốt vài ngày, bé con rốt cuộc hiểu được, ông nội và thúc thúc sẽ không thả bé ra ngoài. Bé con không khóc nữa, cũng không cầu xin, im lặng cuộn mình trong góc phòng, tịch mịch tùy ý thời gian trôi qua.
Lúc bé con sắp bị hắc ám trong căn phòng âm lãnh, tịch mịch làm phát điên thì có người bỏ một ít gà con, thỏ con vào phòng. Nhìn nhóm động vật bé xíu đầy lông mao mềm mại, bé con cô độc, đầy bất lực lập tức xem bọn nó như trân bảo, là bạn bè của mình, cẩn thận chăm sóc chúng. Bé nói chuyện với chúng, cùng chơi, cùng ăn, cùng ngủ, gương mặt non nớt của bé con cuối cùng cũng có lại nụ cười, đó là nụ cười của hi vọng.
Chính là, lúc gà con, thỏ con lớn lên, chúng nó ăn ngày càng nhiều, mà thức ăn mỗi ngày đưa tới cho bé không vì nhóm thú này mà gia tăng, bé con không nỡ để chúng chịu đói vì thế bé bắt đầu tiết kiệm thức ăn, ngày ba bữa đổi thành hai, thức ăn còn lại để phân cho bọn nó.
Dần dần, gà con, thỏ con ăn ngày càng nhiều, bé con lại từ hai bữa thành một bữa một ngày, thậm chí có ngày còn nhịn đói. Nhưng dù vậy bé con bi ai phát hiện, số thức ăn mà bé cố gắng, nhẫn nhịn chịu đói để tích từng chút một đối với đám bạn của bé mà nói vẫn thiếu đến đáng thương, bé chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng nó ngày càng ít, từng con từng con đói mà chết, bất lực.
Nụ cười trên mặt bé con không còn nữa, loại cảm giác hi vọng vụt đến rồi trong tay mình từng chút tan vỡ, làm trái tim bé con cũng ngày càng đau đớn hơn, ngày càng tuyệt vọng.
Sau đó lại có một con chó đói khát bị bỏ vào phòng tối.
Con cẩu kia đối với người trưởng thành mà nói không tính là gì, nhưng với một đứa bé chỉ cao ngang ngửa nó mà nói, vô cùng đáng sợ. Vì không để con đại cẩu đói khát kia tổn thương mình và đồng bọn, bé con mỗi ngày đều phải ném một nửa phần thức ăn cho nó, chính là chút xíu ấy đối với nó vẫn quá ít, lúc nó quá đói sẽ căn chết một vài con gà con, thỏ con còn sót lại của bé con, ăn tươi.
Không tới 5 ngày, gà con, thỏ con của bé đã bị đại cầu lần lượt ăn sạch sẽ, bé con nhào tới cản lại bị cắn tới thương tích đầy mình. Đã không còn gà con, thỏ con, đại cẩu đã quen ăn thịt tươi đói khát trừng ánh mắt đỏ rực về phía bé con, bé con bởi vì lâu ngày không ăn đủ dinh dưỡng bồi bổ thể lực, chỉ có thể suy yếu dựa vào góc tường.
Lúc có người ném một con dao găm vào phòng tối, bé con rốt cuộc hiểu được, bất luận là con cầu đói khát này hay gà con, thỏ con đáng yêu, trong căn phòng tối đen này, chúng nó chẳng qua chỉ tranh giành thức ăn với mình, là địch nhân tranh đoạt cơ hội sống sót. Chỉ có thể giết chúng nó, bắt chúng nó thành thức ăn, chứ không thể xem là bằng hữu.
Vô luận là thứ gì bỏ vào phòng tối, nếu muốn sống sót phải giết hết.
Đúng vậy, muốn sóng sót, bé con chưa bao giờ khao khát được sống như vậy.
Những ngày kia đã dạy bé cái gì là khuất nhục, cái gì là sợ hãi, cái gì là tuyệt vọng, cái gì là bi thương, cái gì là tàn nhẫn, cái gì là oán hận chính người thân của mình, nhất định vì những hành động hôm nay mà bắt bọn họ trả cái giá xứng đáng!
Sau đó, phòng tối lại bị thả vào một con đại xà, dã thú, thậm chí còn có người sống, chỉ cần tiến vào phòng tối, bé con sẽ không chút do dự giết chết…….
Trong ăn phòng hắc ám, vĩnh viễn chỉ có tàn sát, máu tươi, bóng tối và lạnh lẽo…..
“Việt nhi, sao vậy, Việt nhi………”
Bộ dáng như đang trong mộng của Thanh Việt làm Hoàng Phủ Ngạo vô cùng bất an.
Ai……ai gọi…… ‘Việt nhi’………’Việt nhi’ đúng rồi, ‘Việt nhi’ mới là tên của bé.
“Phụ…….phụ hoàng…….”
Là phụ hoàng đang gọi bé!
Nghe thấy tiếng gọi của Hoàng Phủ Ngạo, đôi mắt Thanh Việt có chút hồng hồng, vì âm thanh của Hoàng Phủ Ngạo mà trở nên thanh minh hơn. Thấy Hoàng Phủ Ngạo lo lắng vì mình, tình tự hắc ám, lạnh lẽo, khát máu trong lòng Thanh Việt chậm rãi nhạt đi.
Thanh Việt học theo động tác trước kia Hoàng Phủ Ngạo an ủi mình, áp trán mình lên trán Hoàng Phủ Ngạo.
“Phụ hoàng, một ngày nào đó, Việt nhi có thể bảo hộ phụ hoàng.”
“Việt nhi muốn bảo hộ……. phụ hoàng?”
“Ân, phụ hoàng là người quan trọng nhất của Việt nhi, người quan trong nhất của Việt nhi đương nhiên phải do Việt nhi tự mình bảo hộ.”
Hoàng Phủ Ngạo chưa bao giờ nghĩ rằng Thanh Việt sẽ trả lời như vậy.
Thanh Việt nói đương nhiên, lại không biết Hoàng Phủ Ngạo vì nghe thấy những lời này của bé mà vui sướng cỡ nào.
“Việt nhi nói thật sao?”
“Ân.”
Hoàng Phủ Ngạo ôm chặt Thanh Việt vào lòng ngực, cằm gác trên đỉnh đầu bé.
“Như vậy, trước khi Việt nhi có thể bảo hộ phụ hoàng, để phụ hoàng bảo hộ Việt nhi, được không?”
“Ân.”
Thanh Việt trịnh trọng gật đầu.
…….