Mục lục
Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

——————-

Vào phủ thành chủ, nhìn thấy cảnh tượng xa hoa, đại đa số tham viên theo sau đều thầm đoán, thành chủ Mễ Á trong khi nhậm chức, tham ô, hối lộ biết bao nhiêu a?

Vào phòng khách, Hoàng Phủ Ngạo mới buông Thanh Việt vẫn luôn ôm trong lòng ra.

Người chưa từng gặp qua Thanh Việt lập tức trợn mắt há hốc, đại não choáng váng, đều chăm chăm nhìn Thanh Việt.

Thanh Việt không chỉ có dung mạo rung động lòng người, còn có mái tóc bạch kim độc nhất vô nhị trên đại lục, cùng đôi mắt long lanh bảy màu lưu ly. Đó là một loại xinh đẹp nếu không phải tận mắt nhìn thấy sẽ không thể nào tưởng tượng được.

“Ma Nha.”

Thanh Việt bị nhìn tới phát bực, từ nhỏ lại được Hoàng Phủ Ngạo sủng ái, gây họa cũng có Hoàng Phủ Ngạo thu thập giúp bé, hoàn toàn không để đám quan viên này vào mắt, trực tiếp phóng Ma Nha bị Hoàng Phủ Ngạo nhốt vào không gian chỉ giới.

“Hi, hi, hi……..”

Ma Nha vừa xuất hiện liền phát ra một trận cười kì quái dọa người ta rởn da gà.

“A!”

“Ông trời của ta ơi!”

Tuy rằng dọc theo đường đi tất cả mọi người đều biết Ngũ điện hạ có một bộ xương khô sủng vật rất thích đùa giỡn, hù dọa người ta, đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị đối mặt với nó, nhưng đột ngột xuất hiện như vậy vẫn có không ít người bị hoảng sợ.

Bị dọa như vậy, mọi người đều ý thức được vừa nãy mình thất lễ, đều ngồi vào vị trí, uống trà nói chuyện phiếm, cố gắng quản tốt ánh mắt mình.

“Ẩu~~~ông trời của ta ạ!!! Bệ hạ, sao ngài lại có một hài tử đáng yêu như vậy a! Ẩu~~~ông trời của ta ạ, ta chưa từng nghe nói qua, bệ hạ rốt cuộc đây là hoàng tử nào a, thần phải xưng hô thế nào?”

Lúc này, chỉ có mình Mễ Á da mặt dày, thần kinh thô mới có thể tiếp tục nhìn chăm chăm Thanh Việt đã muốn phát hỏa.

Hoàng Phủ Ngạo còn đang nghĩ có nên chú ý tới hắn không, Thanh Việt đã đi trước một bước chỉ huy Ma Nha nhào qua.

Thấy bộ xương khô đỏ au gọi là Ma Nha kia nhào qua mình, Mễ Á không muốn ra tay với sủng vật của vị hoàng tử đáng yêu kia, cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về, Mễ Á chọn lựa trốn tránh.

Chính là Mễ Á không ngờ, phản ứng của bộ xương khô màu đỏ này vô cùng nhanh nhẹn, Mễ Á đã vận dụng đẩy khí vẫn bị nó quất trúng, quần áo đã bị rách toạc vài chỗ.

Điều này làm đại đa số mọi người ngồi đây không thể tin được. Hai lão nhân Duy Khắc Ti cùng Tát Lạp trừng mắt thật to, vô cùng nghiêm túc tiến hành nghiên cứu, phân tích.

Mễ Á vừa trốn vừa không quên tiếp tục nói chuyện.

“Bệ hạ a, ngài từ đâu tìm ra sủng vật này cho tiểu điện hạ a!”

Mọi người nghĩ Mễ Á rốt cuộc chịu không nổi bắt đầu oán giận, lại nghe hắn nói tiếp.

“Bệ hạ thực sự tinh mắt, tìm được sủng vật này vô cùng chính xác, lớn lên không chỉ hung ác, khủng bố, còn lợi hại như vậy, quan trọng hơn, có thể phụ trợ tiểu điện hạ càng thêm đáng yêu, động lòng người……..”

Mọi người không nói gì nổi!!!

Quả nhiên vẫn biến thái như vậy, Khải Tề thầm nói trong lòng.

“Phốc~~~”

Hoàng Phủ Ngạo bị Mễ á chọc cười, lôi kéo Thanh Việt, ý bảo bé làm Ma Nha dừng lại.

Thanh Việt cũng hiểu ra đầu óc người này có vấn đề, bảo Ma Nha đứng qua một bên, tự mình chơi đùa.

“Hô……. mệt chết ta…….”

Mễ Á ngồi phịch lên ghế phì phò thở, ánh mắt thường xuyên liếc nhìn Thanh Việt.

“Đây là nhi tử thứ năm của trẫm, gọi là Hoàng Phủ Thanh Việt.”

Hoàng Phủ Ngạo tâm tình tốt giới thiệu cho Mễ Á.

“Ẩu, thực không ngờ, Ngũ điện hạ ngay cả tên mình cũng đặt dễ nghe như vậy!”

“Tên là trẫm đặt!”

………

“Mễ Á thành chủ, chúng ta lần đầu tới Dạ thành, bản cung còn muốn mời ngươi giới thiệu chút phong thổ tập tục của Dạ thành a.”

Đông Lệ Nhã thấy bọn họ cứ vây quanh Thanh Việt, gạt mẫu tử bọn họ qua một bên, trong lòng tức giận muốn chết, lên tiếng nhắc nhở Mễ Á nơi này cũng không phải chỉ có mình Hoàng Phủ Thanh Việt.

Được nhắc nhở như vậy, Mễ Á lúc này mới phát hiện ngồi bên cạnh bệ hạ còn một nữ tử dung mạo kiều mị, mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, bên cạnh nữ tử còn có một thiếu niên tuấn lãng chừng 12, 13 tuổi.

“Dạ dạ dạ, là thần chậm trễ, xin Ngọc quý phi thứ tội.”

“Ân? Mễ Á thành chủ nhận ra bản cung?”

“Đương nhiên, ai cũng biết mĩ nhân tóc vàng bên cạnh bệ hạ là Ngọc quý phi, huống chi, khí thế, phong thái này……đứng bên người ngài nhất định là Nhị điện hạ, thực sự là thiếu niên anh tuấn a……”

Mễ Á thao thao bất tuyệt ca ngợi, Đông Lệ Nhã nghe mà sắc mặt tốt hơn rất nhiều.

“Xin mời bệ hạ, nương nương, hai vị hoàng tử, các vị đại nhân tới phạn thính, mọi người vừa ăn cơm, vừa nghe thần lải nhải chút về Dạ thành, như vậy được không?”

Thấy mọi người cũng không phản đối, Mễ Á lập tức đứng dậy dẫn đường.

Mọi người vừa ăn mĩ thực đặc biệt của Dạ thành, vừa nghe Mễ Á kể vài chuyện thú vị, một bữa cơm xem như cả khách lẫn chủ đều vui thích.

Mễ Á đoán mọi người đi suốt một ngày đường, cũng có chút mệt mỏi nên không an bài thêm tiết mục gì, sau khi đãi mọi người dùng cơm liền mời vào biệt viện đã chuẩn bị sẵn để nghỉ ngơi.

“Bệ hạ, Mai viện này phi thường thanh nhã, yên ổn, xin ngài cùng Ngọc quý phi nghỉ tạm chỗ này.”

Nhìn hoàn cảnh trong Mai viện, Mễ Á vô cùng hài lòng với an bài của mình.

“Không được, nơi này cấp cho Lệ Nhã nghỉ ngơi đi.”

“A?”

Mễ Á có chút hồ đồ, ý bệ hạ là muốn tìm mĩ nhân mới mẻ, trụ chỗ khác sao.

“Bệ hạ!”

Nghe Hoàng Phủ Ngạo nói vậy, sắc mặt Đông Lệ Nhã có chút khó coi, nàng một đường tới đây không phải vì để thân thiết với Ngạo ca ca của nàng hơn sao.

Nhìn biểu tình bọn họ, một người mê hoặc, một người buồn bực, Hoàng Phủ Ngạo nhẹ nhàng vỗ lưng bé con trong lòng, không nhanh không chậm giải thích.

“Việt nhi từ nhỏ đã ở cùng trẫm, không quen ngủ giường lạ.”

Lời Hoàng Phủ Ngạo nói là thật, từ sau khi mang Thanh Việt về Bàn Long điện, Thanh Việt chỉ nằm trên giường của y mới ngủ được, y từng chuẩn bị phòng riêng cho Thanh Việt.

Chính là lần nào tới nửa đêm, Thanh Việt cũng mang cơ thể lạnh ngắt nhào vào ổ chăn của y.

Vài lần như vậy, Hoàng Phủ Ngạo cũng không nỡ đuổi bé ra khỏi phòng ngủ của mình. Cho dù sau khi sủng hạnh phi tử, sủng thị v….v… đêm khuya cũng quay về Bàn Long điện nghỉ ngơi.

“Nếu vậy, xin bệ hạ tới Thính Vũ các, nơi đó tuy không rộng như Mai viện, nhưng lịch sự, tao nhã, thanh u hợp lòng người.”

Mễ Á vội vàng tìm chỗ khác cho Hoàng Phủ Ngạo.

Nhìn bọn họ rời đi, Đông Lệ Nhã tức giận tới mức xé nát cây quạt tuyết nhung.

“Tiểu quỷ, Đông Lệ Nhã ta sẽ không bỏ qua ngươi!!!”

Hoàn Chương 27

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK