“Một khi đã vậy, sao các ngươi không cầu cứu ra ngoài hoặc rút lui, cứ phải thủ lại đây?”
Thanh Việt có chút khó hiểu với hành động của bọn họ.
“Ha hả ~~~”
Nghe thấy nghi vấn của Thanh Việt, Gia Đạt Khoa • Duy Tư cười có chút thê lương.
“Chúng ta không thể cầu cứu, không thể truyền chuyện này ra ngoài, càng không thể lui lại.”
“Vì cái gì?” Đáp án này làm Thanh Việt càng thêm phần nghi hoặc.
“Ngũ điện hạ, chẳng lẽ ngài không biết sao, trước kia trên đại lục cũng từng phát sinh chuyện này, ngài biết mọi người xử lý thế nào không? Dùng hỏa thiêu, tất cả đều bị hỏa thiêu chết, chỉ cần từng tiếp xúc với những người đó, vô luận là khỏe mạnh hay không đều phải thiêu chết, nghe nói đó là lời nguyền rủa của ác ma, người tiếp xúc không thể sống sót.
Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, như vậy nghênh đón chúng ta không phải cứu giúp mà là tử vong.
Chúng ta càng không thể lui lại, gặp chuyện như vậy, thân là quân nhân nếu chúng ta khiếp đảm, lùi bước, như vậy chờ đợi chúng ta không phải tử vong, đó là sỉ nhục, còn có thân nhân của chúng ta cũng sẽ bị xử tử.”
“Điện hạ, nơi này khủng bố như vậy, ta thấy chúng ta vẫn nên mau chóng rời đi.”
Tiểu Thần áp sát bên người Thanh Việt, nhỏ giọng đề nghị.
“Đúng vậy, điện hạ, quay về Nam Việt không phải chỉ có một con đường này, tuy hơi xa một chút nhưng an toàn hơn a.”
A Thất thấy Thanh Việt không phản ứng, cũng giúp Tiểu Thần khuyên nhủ, Hoàng Phủ Minh Khê cũng làm mặt trưng cầu ý kiến nhìn Thanh Việt.
“Ha hả ~~~”
Thanh Việt cười khẽ lắc đầu.
“Chậm rồi, nếu các ngươi đề nghị trước khi Gia Đạt Khoa • Duy Tư tướng quân mời chúng ta vào thành, còn giảng giải hết mọi chuyện thì có lẽ còn đi được. Nhưng hiện tại, ta nghĩ cho dù chúng ta muốn đi, Gia Đạt Khoa • Duy Tư tướng quân nhất định không đồng ý.”
Lời Thanh Việt làm Gia Đạt Khoa • Duy Tư run rẩy, hiển nhiên hắn không ngờ vị Ngũ điện hạ lại hiểu rõ ý tưởng của hắn như vậy.
“Ngũ điện hạ, ngài nói đúng, các ngươi đã biết bí mật này, nếu để lộ tin tức, ta cùng hơn bốn vạn binh sĩ đều phải bị thiêu chết, vì thế, tới khi sự tình kết thúc, các ngươi không thể rời đi.” Gia Đạt Khoa • Duy Tư áy náy lại vô cùng kiên định nhìn nhóm Thanh Việt.
“Ta thấy không chỉ là vậy đi.” Thanh Việt nhẹ nhàng nói, nhấp một ngụm trà lại nhìn Gia Đạt Khoa • Duy Tư.
Gia Đạt Khoa • Duy Tư thấy ánh mắt lưu li của Thanh Việt nhìn mình chăm chăm, không còn kinh diễm như lần đầu gặp mặt, ngược lại có cảm giác lạnh băng vì bị nhìn thấu linh hồn.
Thanh Việt không để ý tới hắn, chậm rãi nói tiếp.
“Nơi này gây ra động tĩnh lớn vậy, giấy không thể gói được lửa, chuyện lộ tin tức chỉ là sớm hay muộn, mục đích Gia Đạt Khoa • Duy Tư tướng quân để chúng ta ở lại đây, hẳn là muốn một thứ đảm bảo đáng tin cậy đi.”
“Bảo đảm? Bảo đảm cái gì?”
A Thất, Tiểu Thần, còn có Minh Khê đều nhìn Thanh Việt, chờ bé nói tiếp.
“Gia Đạt Khoa • Duy Tư tướng quân không phải vừa nói sao, mọi người cho rằng đây là lời nguyền rủa của ác ma, chỉ cần người tiếp xúc với nơi này, vô luận có khỏe mạnh hay không đều phải thiêu chết. Gia Đạt Khoa •Duy Tư tướng quân để chúng ta ở trong thành, đại khái là muốn sau khi tin tức bị lộ ra ngoài, lúc người Tắc Á Tháp muốn hỏa thiêu biết nơi này có hai vị hoàng tử Nam Việt đế quốc ít nhiều gì cũng có chút kiêng kị, chỉ cần Nam Việt đế quốc không đồng ý, như vậy sẽ không ai dám động tới nơi này. Ta nói đúng chứ Gia Đạt Khoa • Duy Tư tướng quân.”
Gia Đạt Khoa • Duy Tư bị Thanh Việt nói tới ứa mồ hôi lạnh.
Hắn không thể nào ngờ, đứa nhỏ năm nay chỉ vừa 13, nổi tiếng là bị Nam Việt hoàng đế bệ hạ chiều hư lại thông minh như vậy, dễ dàng xem thấu kế hoạch của hắn, làm hắn có loại cảm giác bất lực, trước mặt đứa nhỏ này, hắn tựa như một vai hề trong vở kịch.
“Hừ, thật không ngờ, đường đường là tướng quân một nước, cư nhiên lại vô sỉ như vậy.”
A Thất phẫn nộ trừng mắt nhìn Gia Đạt Khoa • Duy Tư.
Minh Khê cùng Tiểu Thần tuy không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Gia Đạt Khoa • Duy Tư cũng không tốt bao nhiêu.
“Ta biết, làm vậy là vô cùng đê tiện, vô sỉ. Nhưng mà ta thực không còn cách nào, bọn họ đều là huynh đệ cùng ta vào sinh ra tử, chinh chiến sa trường nhiều năm, cho dù chết cũng phải chết quang vinh trên chiến trường. Ta tuyệt đối không thể nhìn bọn họ bị xem là ngoại tộc, là tai vạ, bị chính tổ quốc mà bọn họ từng chiến đấu anh dũng xử tử một cách uất ức như vậy.
Gia Đạt Khoa • Duy Tư quỳ xuống đất.
“Thực xin lỗi, các vị.”
Nhìn người đường đường là tướng quân một nước, lại vì binh sĩ của mình mà quỳ gối cầu xin, mọi người ban đầu có chút phẫn nộ, lúc này cũng có chút cảm thông.
“Gia Đạt Khoa • Duy Tư tướng quân, ngươi đứng lên trước đi, kì thực, sự tình cũng không phải hỏng bét như ngươi tưởng.”
Minh Khê nhìn về phía Ngũ đệ, thấy bé không phản đối mới yên tâm nói tiếp.
“Đây chẳng qua là thi biến mà thôi, tuy những người bị nhiễm thi độc không thể cứu được, đối phó cũng có chút phiền toái, nhưng mà vẫn có biện pháp tiêu diệt hết nhóm người bị thi biến, như vậy những người trong thành không bị nhiễm đều có thể sống sót.”
Minh Khê cân nhắc từng lời nói, không đề ra quá nhiều hi vọng, cũng không làm người ta quá tuyệt vọng.
“Ngài nói cái gì? Ngài nói ngài có biện pháp!”
Gia Đạt Khoa • Duy Tư kinh hỉ nhìn Minh Khê, hắn vốn đã không còn cách nào, hiện tại cho dù chỉ là tí hi vọng hắn cũng nguyện thử một lần.
“Ân, kì thực thi biến cũng không phải quá khó đối phó, chỉ là số lượng này quá lớn, bất quá chúng ta có nhiều binh sĩ như vậy, nhân thủ sung túc hẳn là không có vấn đề.”
“Thật sao?”
Gia Đạt Khoa • Duy Tư kích động tới mức âm thanh cũng có chút run rẩy.
“Ân, thật sự.”
Nhìn Thanh Việt vẫn như trước không có phản đối, Minh Khê tự tin khẳng định.
Hoàn Chương 67.