Không khí hôm nay dị thường quỷ dị.
Tạp Ân nhìn nhìn Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt đang im lặng dùng bữa sáng trên bàn ăn, thân hình mập mạp vô thức lùi về sau.
‘Này rốt cuộc là sao a?’
Tạp Ân không ngừng nói thầm trong lòng.
‘Không đúng, không đúng, bắt đầu từ tối qua đã có chút không thích hợp, bệ hạ vô duyên vô cớ đuổi hết người hầu đi, ngay cả hắn vốn tận trung với cương vị công tác cũng không ngoại lệ.
Nếu đuổi hết bọn họ đi như vậy, kế tiếp như bình thường, bệ hạ cùng tiểu điện hạ nên……..’
Tạp Ân vừa ảo tưởng Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt tối qua làm chuyện ân ái trong trong phòng ngủ, vừa nghi thần nghi quỷ sờ sờ mũi mình, xác định không có chất lỏng khả nghi chảy xuống mới tiếp tục suy đoán.
‘Chính là sao lại có vẻ không giống, nếu là vậy, biểu tình bệ hạ cùng tiểu điện hạ sáng nay cũng không khó chịu như vậy đi, đặc biệt là tiểu điện hạ, sắc mặt cũng sắp kết thành băng rồi a.’
Tạp Ân nhìn nhìn Hoàng Phủ Ngạo, lại liếc liếc Thanh Việt, cơ thể lại tiếp tục lùi về sau.
‘Không ổn, không ổn, phi thường không ổn, ngay cả Tiểu Miêu cùng Ma Nha cũng chạy mất, xem ra vấn đề quả thực có chút nghiêm trọng, ta hẳn là nên tìm một cái cớ trốn đi, nếu không……..’
“Răng rắc, lạch cạch.”
Đang lúc Tạp Ân đang nghĩ xem mình có nên chuồn đi hay không thì cái chén trong tay Thanh Việt đã bị vất xuống đất, tiếp đó là chén đĩa, muỗng đũa, thức ăn…….
Chỉ cần là thứ có thể ném, Thanh Việt đều không chút khách khí cho nó hỏi thăm mặt đất, dường như vẫn còn chưa hết giận, ngay cả bàn ăn, ghế dựa đều bị bé lật ngửa lên trời.
“Khó ăn muốn chết, khó ăn muốn chết.”
Thanh Việt tức giận hét lên, nhóm thị tì, thị tòng hầu hạ bọn họ dùng cơm sợ tới mức đều quỳ rạp xuống.
Đây là lần đầu tiên Thanh Việt phát giận lớn như vậy trước mặt Hoàng Phủ Ngạo, Tạp Ân cũng sợ tới mức lập tức lui tới vị trí an toàn bên cạnh Hoàng Phủ Ngạo.
“Cút đi, cút hết đi.”
Thanh Việt quăng đồ xong, nhìn thấy nhóm người hầu quỳ trên mặt đất, cơn giận lại bùng lên.
“Bệ hạ…… ngài….. có cần……..”
Tạp Ân thấy Hoàng Phủ Ngạo vẫn ngồi yên, tùy ý Thanh Việt phát giận, lắp bắp gọi một tiếng.
“Ai ~~~”
Hoàng Phủ Ngạo thở dài, nhẹ nhàng phất tay.
“Lui ra đi, tất cả mọi người lui ra.”
“Dạ dạ dạ, tạ ơn bệ hạ.”
Tạp Ân hướng nhóm thị tì, thị tòng liếc mắt, mang theo bọn họ nhanh như chớp chạy đi.
“Việt nhi nháo đủ chưa!”
Hoàng Phủ Ngạo quát khẽ một tiếng, một tay kéo Thanh Việt vào lòng mình, làm bé kịch liệt giãy dụa một trận, bé càng giãy Hoàng Phủ Ngạo lại càng ôm chặt hơn.
Giằng co một lúc lâu, Thanh Việt mới dần dần im lặng, đình chỉ giãy dụa, tiếp đó bé phát ra tiếng kêu khóc như tiểu thú đang bất lực lại sợ hãi.
“Không có việc gì, Việt nhi, không có việc gì.”
Hoàng Phủ Ngạo không ngừng vuốt ve lưng Thanh Việt, vừa nhẹ giọng trấn an, ý đồ để bé bình tĩnh lại.
“Phụ hoàng cam đoan, nhất định không có việc gì, Việt nhi đừng sợ.”
“Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta.”
Thanh Việt bướng bỉnh không nghe, không ngừng lắc đầu, cuối cùng hung hăng cắn một ngụm lên cánh tay Hoàng Phủ Ngạo đang ôm bé.
Một ngụm này cắn thực ngoan, mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng, Thanh Việt hoảng sợ lập tức buông ra.
“Huyết phụ hoàng uống ngon không?”
Hoàng Phủ Ngạo vốn định dời lực chú ý của Thanh Việt, đã thấy ánh mắt bé tràn ngập sợ hãi cùng lo lắng, Hoàng Phủ Ngạo chỉ thấy trái tim mình bị siết chặt, rốt cuộc không thốt nên lời, những nụ hôn ngọt ngào dịu dàng không ngừng phủ lên gương mặt nhỏ nhắn của bé.
“Việt nhi, thực xin lỗi, phụ hoàng chỉ vì không muốn làm Việt nhi lo lắng mới không nói cho Việt nhi, Việt nhi đừng tức giận được không, phụ hoàng cái gì cũng nói cho Việt nhi được không, sau này phụ hoàng không gạt Việt nhi nữa.”
……..
“Phụ hoàng.”
Thẳng tới khi Hoàng Phủ Ngạo hứa hẹn, Thanh Việt mới chậm rãi ngẩng đầu, gọi khẽ một tiếng, gương mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng cọ cọ cằm Hoàng Phủ Ngạo.
Cảm giác Thanh Việt thân thiết với mình, lòng Hoàng Phủ Ngạo mới thư thái hơn nhiều, nhưng nghĩ tới chuyện sắp nói cho Thanh Việt, lại không khỏi nhíu mi.
Thở dài, Hoàng Phủ Ngạo vẫn quyết định nói thật.
“Việt nhi, trong cơ thể phụ hoàng hiện giờ còn tồn tại một linh hồn nữa.
Chuẩn xác mà nói, hẳn là từ hai mươi mốt năm trước, lúc phụ hoàng may mắn sống sót vì tìm thấy hạt châu kia, linh hồn trong hạt châu bắt đầu bám vào cơ thể phụ hoàng.
Hồn phách này có lẽ đã bị thương rất nặng, vì thế vẫn luôn ngủ say, phụ hoàng cũng không phát hiện.
Mãi tới lúc cổ đao xuất hiện, sức mạnh của nó đã đánh thức linh hồn trong cơ thể phụ hoàng.
Cũng vào lúc đó, phụ hoàng mới biết hóa ra ham muốn hút hồn phách là ý nguyện của linh hồn kia, hắn cần một lượng hồn phách thật lớn để khôi phục sức mạnh.
Nhưng tới lúc hắn hoàn toàn khôi phục sức mạnh, chỉ sợ cơ thể phụ hoàng cũng bị hắn nắm trong tay, bị hắn xâm chiếm.”
Nói tới đây, Hoàng Phủ Ngạo rõ ràng cảm nhận được cơ thể Thanh Việt trong lòng mình đang run rẩy vì bất an.
“Kì thật cũng không nghiêm trọng như Việt nhi nghĩ, trong cơ thể phụ hoàng dường như còn tồn tại một sức mạnh khác, sức mạnh dường như còn lớn hơn so với sức mạnh của linh hồn kia.
Mỗi khi linh hồn có ý định xâm chiếm cơ thể phụ hoàng, đặc biệt là những lúc nguy cấp, phụ hoàng có thể cảm nhận rõ rệt nguồn sức mạnh kia, nhưng sau khi vượt qua khó khăn nó lại biến mất.”
“Thật không.”
Thanh Việt nhẹ nhàng hỏi nhưng lo lắng trong mắt vẫn không giảm bớt.
“Phụ hoàng đều nói thật, không gạt Việt nhi.
Từ lúc phụ hoàng biết ý đồ của linh hồn kia thì phụ hoàng không hút hồn phách nữa, tuy cơ thể sẽ thường phát sinh tình huống như đêm qua, nhưng chỉ cần chế trụ sức mạnh của hắn, hắn sẽ không thể khống chế cơ thể cùng ý chí phụ hoàng.
Đợi tới lúc phụ hoàng có thể hoàn toàn khống chế, sẽ tìm biện pháp loại bỏ hắn.”
Ngữ khí Hoàng Phủ Ngạo rất ung dung, nhưng Thanh Việt tận mắt nhìn thấy tình hình tối qua cũng hiểu được, đình chỉ hút hồn phách sẽ gây ra rất nhiều thống khổ cho phụ hoàng.
“Chính là, phụ hoàng rất khó chịu, đúng không, đúng không a.”
“Không sao, suy nghĩ lại thì chỉ chịu chút đau đớn ấy cũng thực đáng giá.”
Hoàng Phủ Ngạo trấn an vỗ nhẹ lưng Thanh Việt.
“Nếu không có hạt châu kia, phụ hoàng đã sớm chết trong rừng rậm ma thú, nếu không có nó, phụ hoàng cũng không thể nhìn thấy Việt nhi, đúng không?
Hơn nữa phụ hoàng đáp ứng với Việt nhi, phải vĩnh viễn cùng Việt Nhi, vĩnh viễn không quên Việt nhi, phải chịu chút thống khổ ấy có là gì.”
“Phụ hoàng.”
Cánh tay Thanh Việt lại càng ôm chặt Hoàng Phủ Ngạo hơn nữa.
“Phụ hoàng, về sau lúc cơ thể lại đau phải nói cho Việt nhi, để Việt nhi cùng phụ hoàng, được không?”
“………”
“Được không?”
Thấy Hoàng Phủ Ngạo không trả lời, Thanh Việt bướng bỉnh lập lại.
“Ân, hảo.”
Hoàng Phủ Ngạo xoa sợi tóc bạch kim mềm mượt của Thanh Việt, nhẹ nhàng đáp, cơ thể hai người ôm thật chặt, truyền nhiệt độ cơ thể cho nhau.
……..
Hoàn Chương 89.