Mục lục
Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Thanh Việt tỉnh lại đã là gần trưa, sau khi được Tạp Ân hầu hạ rửa mặt xong, bé bảo Tạp Ân sai người bày bàn ăn cùng nhuyễn ỷ ở tiểu hoa viên bên cạnh ôn truyền, sau đó không hề có hình tượng hoàng tử tùy ý nằm trên nhuyễn ỷ, nhà nhã ăn cơm, uống nước trái cây, chờ phụ hoàng của bé trở lại.

Hoàng Phủ Minh Khê làm thái tử nên buổi sáng đã theo Hoàng Phủ Ngạo đến phòng nghị sự, Hoàng Phủ Trác Diệu cùng Hoàng Phủ Hàm Vi sáng sớm đã đến thăm Phỉ Lý Đặc, Hoàng Phủ Vu Mạc thì không biết vì cái gì đột nhiên đổi tính, cả ngày đều ở trong phòng ngủ không chịu ra, vì thế Dĩ Lệ viên vẫn phi thường im lặng như cũ, tất cả người hầu đều vây quanh chủ tử Thanh Việt này.

“Tiểu điện hạ, vương tử thú nhân tộc cầu kiến.”

Tạp Ân đi tới bên cạnh Thanh Việt, cố sức cúi gập thân thể mập mạp của mình, bẩm báo.

“Ân?”

Thanh Việt đang cực kì nhàm chán nghe thấy vậy thì lập tức có lại chút tinh thần.

“Cho hắn tiến vào.”

“Dạ, Tiểu điện hạ.”

Tạp Ân lên tiếng, rất nhanh đã dẫn vương tử thú nhân tộc—— Mạn Nhĩ Lai tiến vào.

“Mạn Nhĩ Lai kiến quá Nam Việt đế quốc Tiểu điện hạ.”

Vương tử thú nhân tộc—— Mạn Nhĩ Lai, hướng về phía Thanh Việt làm lễ nghi tiêu chuẩn của thú nhân tộc.

“Ngồi đi, tìm ta có việc?”

Thanh Việt bảo Tạp Ân dẫn Mạn Nhĩ Lai ngồi xuống, tuy vẫn mềm nhũn nằm trên nhuyễn tháp, nhưng đôi mắt lóng lánh lại tò mò cùng thú vị nhìn chằm chằm Mạn Nhĩ Lai.

Mạn Nhĩ Lai bị Thanh Việt nhìn như vậy, cả người không được tự nhiên, chỉ đành cố gắng gợi mở đề tài.

“Cái kia… Tiểu điện hạ…”

Mạn Nhĩ Lai hít sâu mấy hơi, khống chế tình tự khẩn trương của mình sau đó mới mở miệng.

“Lần này ta đến bởi vì sáng nay nhận được tin truyền tới từ bộ tộc, chúng ta thực sự không ngờ, chỉ ngắn ngủn mười ngày, Nam Việt đế quốc đã dọc theo sông Đạt Lạp vận chuyển nhóm lương thực đầu tiên đến cho chúng ta, xin ngài hãy nhận vạn phần cảm kích của chúng ta.”

Vừa nói xong, Mạn Nhĩ Lai liền hướng về phía Thanh Việt cúi người thật thấp.

Số lương thực này quả thực đã giải cứu khẩn cấp cho thú nhân tộc, nhưng, đối với Nam Việt giàu có sung túc nhất đại lục này, lại là đại quốc sản lương mà nói thì thật sự chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi, hoàn toàn không gợi nổi hứng thú của Thanh Việt.

“Ân.”

Thanh Việt chỉ qua loa lên tiếng, biểu thị mình nghe được.

“Cái kia… còn có…”

Mạn Nhĩ Lai hiển nhiên cũng nhìn ra Thanh Việt mất hứng thú, lại vội vàng mở miệng.

“Lão sư cũng đã trở về cánh đồng tuyết cực bắc, đang vì Tiểu điện hạ tra tìm sách cổ, lão sư bảo ta nhắn lại với Tiểu điện hạ, nghi vấn về Hư Vô Chi Thần cùng Sáng Thế Chi Thần Tiểu điện hạ đưa ra ngày đó, lão sư nhất định sẽ tận hết khả năng tìm ra đáp án cho Tiểu điện hạ.”

“Ân, thay ta cám ơn hắn đi.”

Lúc này, Thanh Việt trả lời rõ ràng hơn khi nãy rất nhiều.

Nhưng phương thức đối thoại giữa hai người vẫn làm Mạn Nhĩ Lai có chút xấu hổ, hơn nữa hiện giờ hắn đã nói hết những đề tài mình nghĩ trước khi đến đây.

Mạn Nhĩ Lai nhìn gương mặt nhỏ nhắn so với tinh linh còn tuyệt mỹ hơn, lướt qua song đồng thất sắc thì lại càng quẫn bách hơn, không được tự nhiên, muốn lập tức rời đi, thoát khỏi tình tự cổ quái này, rồi lại có chút luyến tiếc, chỉ đành mặt đỏ tai hồng ngồi ở đó, vắt hết óc tìm kiếm chuyện để nói.

“… Chỗ ở… Tiểu điện hạ… thơm quá a… mùi này thực đặc biệt…”

Lời này vừa thốt ra thì Mạn Nhĩ Lai lập tức hối hận muốn một ngụm cắn đứt đầu lưỡi mình.

Hắn cư nhiên tìm một chủ đề mất mặt như vậy, đường đường nam tử hán, thế như lại giống như đám cô nương, nghị luận huân hương ở chỗ người khác! Này mà nói cái gì a ~~~ so với không tìm thấy đề tài lại càng hỏng bét hơn ~~~~

“Thơm?”

Bất quá, sự thật chính là vậy, thường vượt khỏi dự đoán của mọi người, lúc Thanh Việt nghe Mạn Nhĩ Lai nói vậy thì lập tức bật dậy khỏi nhuyễn ỷ, đôi mắt to tràn ngập lưu quang lại càng sáng rực hơn.

Thanh Việt ngửi ngửi trong không khí, lúc tin tưởng trừ bỏ mùi thơm của hoa trong hoa viên thì không ngửi được mùi đặc biệt gì khác mới quay đầu lại đánh giá Mạn Nhĩ Lai một chút, giọng điệu mang theo hứng thú mở miệng.

“Mùi đặc biệt? Đặc biệt thế nào?”

“Này…”

Mạn Nhĩ Lai bị hành động bất ngờ của Thanh Việt làm sửng sốt, lập tức vội vàng ngửi ngửi không khí, có chút không xác định mở miệng.

“Mùi này đã thực nhạt, nhưng mà, ân, hình dung thế nào nhỉ, rõ ràng là hương vị thực tươi mát tự nhiên, rồi lại làm người ta có cảm giác bị mê hoặc…”

“Đúng vậy, đúng vậy, chính là mùi này.”

Lúc này Thanh Việt hoàn toàn cao hứng, sao lúc đầu bé không nghĩ tới, khứu giác của thú nhân hẳn phải nhạy bén hơn nhân loại, càng là thú nhân cao cấp thì khứu giác lại càng cao hơn gấp trăm lần, ngàn lần cũng có thể.

Mùi kia cũng không phải hoàn toàn biến mất, chỉ là nó trở nên rất nhạt, nhân loại không thể ngửi được, nhưng nhân loại không ngửi thấy không có nghĩa là các sinh vật khác cũng vậy a.

Nghĩ đến đây, Thanh Việt vội vàng nhảy xuống nhuyễn ỷ, gấp tới độ Tạp Ân lúng túng vội vàng mang giày có khảm tinh thạch ma pháp hệ hỏa cho bé.

“Ngươi có thể ngửi được cái mùi đó truyền tới từ đâu không?”

“Ta… ta… sẽ cố hết sức… thử xem…”

Bộ dáng Thanh Việt cao hứng cùng đột nhiên nhích tới gần làm Mạn Nhĩ Lai lại khẩn trương, mặt đỏ tai hồng trả lời một tiếng, sau đó vội vàng nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm nhận không khí xung quanh.

“Hình như là bên này…”

Mạn Nhĩ Lai không xác định chỉ về một phương hướng.

“Ân, tiếp tục.”

Thấy Mạn Nhĩ Lai có thể tìm được phương hướng, Thanh Việt lại kéo kéo ống tay áo hắn, ý bảo hắn đi trước dẫn đường.

“Ân, hình như là nơi này…”

“Bên này…”

“Nơi này, hẳn chính là nơi này…”

Mạn Nhĩ Lai chuyên tâm tìm kiếm nơi phát ra mùi hương, còn chưa kịp phát giác mình tiến vào nơi nào đã bị hai thị vệ cản lại.

“Người nào! Mù mắt chó sao, dám can đảm xông vào nơi nào.”

Hai thị vệ thấy người tới bất quá chỉ là một thú nhân, liền vênh váo tự đắc khiển trách.

“Ta thấy hai các ngươi mới là mù mắt chó, không thấy Tiểu điện hạ tới sao hả? Còn không mau quỳ xuống hành lễ!”

Hai thị vệ nghe thấy lời Tạp Ân thì run lên, lúc này mới phát hiện Thanh Việt cùng Tạp Ân từ một hành lang gấp khúc đi tới, hóa ra, thú nhân này không phải đi một mình.

Hai người lập tức giống như quả bóng xì hơi, cuống quít quỳ xuống đất hành lễ.

Tạp Ân không bảo bọn họ đứng lên, vì thế hai người chỉ có thể thành thật quỳ ở đó. Tạp ân lại nhìn nhìn căn phòng bọn họ đang thủ vệ, có chút khó xử quay đầu lại nói với Thanh Việt.

“Tiểu điện hạ, nơi này hình như là phòng ngủ của Nhị điện hạ a, người xem…”

“Phòng ngủ của Hoàng Phủ Vu Mạc?”

“Đúng vậy, Tiểu điện hạ, đại tổng quản, nơi này đúng là phòng ngủ của Nhị điện hạ.”

Nghe thấy tên ‘Hoàng Phủ Vu Mạc’, hai thị vệ rốt cuộc tìm lại chút dũng khí, dù sao, bọn họ cũng là hộ vệ riêng của Nhị điện hạ nha, cho dù muốn đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ không phải sao.

“Tiểu điện hạ, đại tổng quản, Nhị điện hạ đang nghỉ ngơi bên trong, nếu bị đánh thức, chúng ta sẽ bị phạt, vì thế vừa rồi có người tới mới răn dạy như vậy, giọng điệu hơi nặng một chút, xin Tiểu điện hạ, đại tổng quản thứ tội.”

“Vẫn còn ngủ?”

Thanh Việt ngẩng đầu nhìn sắc trời, hình như đã sắp tới giữa trưa rồi đi.

Tạp Ân cũng âm thầm chép miệng, Nhị điện hạ so với Tiểu điện hạ còn ngủ ác hơn a ~~~~

“Này…. đúng vậy…”

“Mấy ngày nay… Điện hạ có chút khác thường… bình thường đều là ngày ngủ… đến muộn một chút… mới thức dậy…”

Bọn thị vệ có chút khó xử trả lời. (Này có tính là bán đứng chủ tử của mình không nhỉ, không biết chờ chủ tử tỉnh lại, có vì chuyện này mà trừng phạt bọn họ không nữa.)

“Ân, này quả thực có chút thú vị, chúng ta về trước đi, để Nhị ca hảo hảo nghỉ ngơi, chờ buổi tối có rảnh chúng ta lại đến vấn an Nhị ca tốt lắm.”

Khóe miệng Thanh Việt cong cong, không biết đang nghĩ gì, bộ dáng cao hứng làm Tạp Ân thấy mà mí mắt giật giật, dự cảm bất hảo lại nảy lên, bất quá, Tạp Ân vẫn cảm thấy may mắn một chút, bởi vì, lần này xảy ra chuyện, hẳn không dính tới hắn nữa.



Hoàn chương 151.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK