Một đường đi tới, nhớ lại hết thảy những chuyện xảy ra trong địa cung, Thanh Việt vùi vào lòng Hoàng Phủ Ngạo vẫn còn bỉu môi, lo lắng nói tiếp.
“Trừ bỏ Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, bây giờ lại còn lòi ra Ma hoàng, phụ hoàng, người nói hắn…”
“Về phần ma hoàng, Việt nhi không cần lo lắng, chờ đến khi hắn hồi phục thần trí hoàn toàn sẽ không dám làm hại chúng ta nữa.”
Hoàng Phủ Ngạo trả lời phi thường khẳng định, ngay cả một chút hoài nghi cũng không có.
Điều này làm Thanh Việt tò mò ngẩng đầu, ánh mắt vừa lúc dừng lại trên trán, ở đồ án xoắn ốc màu đen ánh kim như ánh mắt Hoàng Phủ Ngạo.
Trong giây lát, Thanh Việt nhớ lại lúc Ma hoàng bị bắn ngược ra khỏi cơ thể phụ hoàng, khi đó hồn phách hắn vẫn còn trạng thái bán trong suốt, Thanh Việt nhớ rõ trên trán Ma hoàng cũng có một đồ án màu đỏ, lớn hơn đồ án của phụ hoàng một chút, màu sắc không giống nhưng hình dáng cực kỳ tương tự.
Nhìn Thanh Việt ngây ngốc nhìn đồ án trên trán mình, Hoàng Phủ Ngạo giống như đoán được bé đang nghĩ gì, y kéo bàn tay nhỏ bé sờ sờ đồ án trên trán mình, mỉm cười mở miệng.
“Nếu phụ hoàng không hiểu sai thì dấu ấn màu đỏ kia hẳn là dấu ấn của người hầu.
Thật lâu trước kia, Ma hoàng bị ép phải nhảy vào Hư Vô Chi Uyên đã dùng cái giá nguyện làm người hầu vĩnh viễn, tìm kiếm vị thần chuyển sang kiếp khác trên đại lục làm đại giới, chiếm được năng lực phệ hồn.
Người hầu vĩnh viễn, thẳng đến khi tìm được chủ nhân, được chủ nhân ban thưởng tự do mới thôi.”
“Phụ hoàng… người…”
Nghe Hoàng Phủ Ngạo nói vậy, Thanh Việt không khỏi lại bắt đầu sợ hãi, không biết nên hỏi thế nào.
“Không có việc gì Việt nhi, nghĩ lại thì, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, phụ hoàng đại khái chính là Hư Vô Chi Thần chuyển kiếp mà mọi người đồn đãi trên đại lục đi.
Bất quá phụ hoàng không triệu hồi sức mạnh, cũng không mở ra trí nhớ của mình, cuộc sống cùng Việt nhi hiện giờ, phụ hoàng thực thích, cũng không muốn làm loạn nó.”
“… chính là… phụ hoàng… sao lại biết… biết dấu đỏ kia… là…”
Thanh Việt vẫn còn chút bất an, hỏi nghi hoặc của mình.
“Ha hả ~~~ này a, phụ hoàng thông qua sức mạnh hiện có trong cơ thể thấy được một ít trí nhớ.”
“Ách, là vậy a…”
Thanh Việt khẽ nói, đối với lời nói của phụ hoàng, bé trước giờ không hề nghi ngờ.
Chính là, Thanh Việt đột nhiên nhớ tới lão trí giả kia, theo lời hắn nói về một ít ghi chép liên quan tới Sáng Thế Chi Thần cùng Hư Vô Chi Thần, trong lòng bé lại bắt đầu có chút kích động.
“Phụ hoàng, thế lúc người mở ra trí nhớ về Hư Vô Chi Uyên, trở thành Hư Vô Chi Thần, người có…”
“Sẽ không!”
Hoàng Phủ Ngạo cực kỳ hiểu biết Thanh Việt hiển nhiên hiểu nhi tử bảo bối của mình đang sợ hãi chuyện gì, lập tức phủ định suy đoán lung tung của bé.
“Vô luận phụ hoàng biến thành bộ dáng gì đi nữa, phụ hoàng đều cam đoan với Việt nhi, sẽ không quên Việt nhi, cũng không thương tổn Việt nhi, phụ hoàng đã đáp ứng sẽ cùng Việt nhi vĩnh viễn ở cùng một chỗ, không phải sao?”
“Ân.”
Thanh Việt dùng sức gật gật đầu, còn hôn một cái lên mặt Hoàng Phủ Ngạo, rốt cuộc thoải mái mỉm cười.
…
Hai người bọn họ lúc đi tới đều áp sát bên tai đối phương mà nói chuyện, vì thế năm người phía sau không hề hay biết bọn họ rốt cuộc nói chuyện gì, hơn nữa lại còn mới trải qua sinh tử, có chút kinh hồn chưa định, một đám đều im lặng theo sau bọn Thanh Việt.
Nhưng một người trộm mộ, trong lúc vô tình nhìn Hoàng Phủ Ngạo ôm Thanh Việt đi phía trước nhưng không hề lưu lại chút dấu chân trên mặt tuyết, bởi vì những chuyện trải qua trước đó đã quá mức khủng bố làm nhóm bọn họ hiện giờ chỉ cần chút gió thổi cỏ lay liền xuất hiện tình tự khẩn trương, nhịn không được kinh hô nửa tiếng, nửa tiếng sau bị ánh mắt của Mạn Nhĩ Lai chặn lại, cố gắng đè nén xuống.
Mạn Nhĩ Lai là thú nhân, từ lúc còn trong địa cung đã nhạy bén phát hiện, Nam Việt đế quốc hoàng đế bệ hạ hiện giờ so với lúc trước càng tràn ngập khí thế làm người ta sợ hãi, nếu nhát gan một chút, mẫn cảm một chút, hẳn sẽ càng cảm giác hơi thở làm người ta hít thở không thông này.
Tuy Hoàng Phủ Ngạo rõ ràng cố ý thu liễm chính mình, nhưng đối mặt với Nam Việt hoàng đế, Mạn Nhĩ Lai lại càng có cảm giác mình nhỏ bé như một con kiến, làm hắn theo bản năng mà sợ hãi, ngay cả hô hấp cũng không dám phát ra tiếng vang quá lớn.
“Mạn Nhĩ Lai.”
Lúc Mạn Nhĩ Lai đang xuất thần thì nghe thấy Nam Việt hoàng đế đi phía trước gọi tên mình, vội vàng bước nhanh tới, cung kính hành lễ.
“Bệ hạ, ngài…”
“Tốt lắm, bây giờ còn ở bên ngoài, không cần nhiều lễ nghi như vậy.”
Hoàng Phủ Ngạo vừa nói vừa lấy trong không gian giới chỉ đeo bên người một lệnh bài được khảm chín viên bảo thạch màu lam đậm, đưa cho Mạn Nhĩ Lai.
“Lần này ngươi đã giúp chúng ta không nhỏ, Việt nhi cũng thực thưởng thức ngươi, cầm lệnh bài này ngươi có thể trực tiếp tiến vào hoàng cung Nam Việt, gặp chuyện gì phiền toái, chỉ cần lấy khối lệnh bài ra, quan viên lớn nhỏ của Nam Việt sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp ngươi.
Mặc khác, ngươi không cần khúm núm khắp nơi để tìm kiếm lương thực, các ngươi còn thiếu bao nhiêu để vượt qua mùa đông này, Nam Việt liền tặng các ngươi bấy nhiêu, này xem là lễ tạ ơn đi.
Còn có, nếu ngươi nguyện ý tin tưởng lời ta, ta nói cho các ngươi biết, vùng đất của thú nhân các ngươi từ nay về sau sẽ không còn tình trạng không thể trồng lương thực hay thảm thực vật đột nhiên chết héo nữa, sức mạnh thôn phệ kia đã bị trói buộc.”
Nói xong, Hoàng Phủ Ngạo không chờ Mạn Nhĩ Lai kịp phản ứng đã ôm Thanh Việt rất nhanh đi xuống Tuyết Sơn.
…
Hôm sau, các quốc vương đều lục tục rời khỏi Tạp Cách Tra, lên đường về nước.
(Huyệt mộ cổ xưa kia sụp đổ đồng nghĩ mười bốn thiếu niên quý tộc mất tích cũng không còn cơ hội sống sót.
Nhóm vương công đại thần mất đi đứa con yêu thương lại xuất sắc, mỗi người đều vô cùng bi thương, không có ai không biết xấu hổ mà tầm hoan mua vui, mở yến hội, ít nhất ngoài mặt luôn lộ ra thần sắc bi thống cùng tiếc nuối.
Cũng vì thế, đại đa số quốc vương cùng quý tộc đều bị buồn chán đến phát hỏng đều chuẩn bị trở về nước.)
Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo cũng quyết định hôm nay sẽ khởi hành quay về Nam Việt.
Sáng sớm, vệ đội hoàng gia Nam Việt cũng tập kết xong, sắp hàng chỉnh tề, cảnh giới, uy vũ đứng thành hai hàng dài bên cạnh xe ngựa xa hoa.
Trước lúc lên ngựa, Thanh Việt lại thoáng thoáng ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái mà lại mị hoặc kia.
Vội vàng quay đầu lại, quả nhiên liền nhìn thấy Hoàng Phủ Vu Mạc bế môn không ra ngoài nhiều ngày.
Chính là, từ xa xa nhìn tới, Hoàng Phủ Vu Mạc ngoại trừ gương mặt có chút tái nhợt, ánh mắt hơi hoảng hốt vô thần, Thanh Việt cũng không nhìn ra hắn có gì bất thường hay không ổn.
…
Hoàn Chương 167.