Khi đó, trừ bỏ thị vệ hộ tống, bên người bệ hạ ngay cả một người hầu cũng không có, cứ lẻ loi trơ trọi chạy đi.
Tiểu nhân lúc đó cảm thấy kỳ quái, hoàng tử xuất sinh cao quý như bệ hạ, cho dù là đi làm chất tử cũng không có khả năng sa sút tới mức ngay cả một người hầu hạ tùy thân cũng không có.
Kết quả, lúc tiểu nhân hỏi vệ hạ như vậy, bệ hạ nói, ngài không muốn liên lụy người khác.
Nghe xong lời này, tiểu nhân liền cảm thấy bệ hạ nhất định là chủ tử tốt nhất trên đời này, hơn nữa tiểu nhân lúc đó thực sự cũng chẳng còn đường về, vì thế sống chết cầu xin bệ hạ thu ta làm người hầu.
Ha hả~~~~”
Tạp Ân không khỏi bật cười ngây ngô.
“Đó đúng là quyết định sáng suốt nhất đời này của tiểu nhân.”
“Nói tiếp!”
Nghe được chuyện ngày xưa của phụ hoàng, tâm tình Thanh Việt không được tốt lắm thúc giục, giọng nói ẩn chứa hơi thở nguy hiểm rất rõ rệt.
“Dạ, dạ, dạ, tiểu nhân nói tiếp!”
Bị Thanh Việt uy hiếp, Tạp Ân lập tức nói không ngừng nghỉ.
“Sau đó, tiểu nhân theo bệ hạ tới Đông Chích.
Bệ hạ lúc tới đó, tâm tình thực sự rất tệ.
Một người tâm cao khí ngạo như bệ hạ, không những bị ca ca tin tưởng bán đứng, khuất nhục tới Đông Chích làm chất tử, lại bị cung nhân Đông Chích khi dễ, trào phúng, còn phải thời thời khắc khắc cảnh giác đủ loại ám sát.
…
Sau đó bệ hạ bắt đầu kết bạn với Thập Ngũ hoàng tử của Đông Chích đế quốc—— Đông Ly Trần.
Lúc đầu bệ hạ cũng không để ý tới người này.
Chính là thời điểm đó tính cách của Thập Ngũ hoàng tử Đông Chích so với bây giờ, khác biệt như trời với đất vậy.
Khi đó Đông Ly Trần, tuy cũng có tâm cao khí ngạo như bệ hạ, rất khinh thường người khác, nhưng trước mặt bệ hạ lại rất thích nói thích cười, ôn hòa, thân thiết, ở chung rất tốt.
Bệ hạ lúc đó bất quá chỉ là một đứa nhỏ mới 13 tuổi lại rất tịch mịch, lúc đầu chỉ có mình Đông Ly Trần nói, bệ hạ nhiều nhất chỉ nghe một chút, sau đó, dần dần lúc nghe thấy chuyện hứng thú bệ hạ cũng đáp lại một chút.
Sau đó, có thể miệng vết thương do ca ca bán đứng dần dần khép lại, đến sau cùng bệ hạ cùng Đông Ly Trần cơ hồ không giấu diếm nhau chuyện gì cả.
Cứ như vậy, bệ hạ cẩn thận đề phòng cùng sự bảo vệ của Đông Ly Trần, bệ hạ tuy thường xuyên vì đủ nguyên nhân mà bị thương, nhưng cũng chỉ là tiểu thương không nguy hiểm tới tánh mạng, cuộc sống cứ hữu kinh vô hiểm mà trôi qua.
Thẳng đến ngày đó.
Bệ hạ ở Đông Chích ẩn nhẫn 3 năm, rốt cuộc âm thầm bố trí hết thảy ở Nam Việt, đúng lúc này nhận được tin tiên hoàng sắp mất nên bệ hạ bí mật lập kế hoạch quay về Nam Việt.
Kế hoạch này, bệ hạ cũng không giấu Đông Ly Trần.
Mà Đông Ly Trần cũng tỏ ý sẽ cố gắng trợ giúp bệ hạ.
Chúng ta không ai ngờ được, ở thời điểm cuối cùng, Đông Ly Trần lại lén đưa tin bệ hạ sắp quay về nước cùng lộ tuyến truyền cho ca ca của bệ hạ—— Hoàng Phủ Dịch.”
Nhớ tới đây, Tạp Ân cũng nhịn không được mà nghẹn ngào, cơ thể béo ú vì xúc động mà run run.
“Tiểu nhân chưa bao giờ thấy một trận chiến thảm khốc như vậy!
Dọc theo đường chúng ta về đều có bố trí mai phục và đủ loại sát thủ, nhóm hộ vệ bệ hạ về nước đều là hán tử thiết huyết, trung thành, bọn họ liều chết chém giết đám sát thủ, tranh thủ thời gian để chúng ta đột phá vòng vây.
Đường chúng ta trở về, đều là bọn họ dùng máu của mình lót đường!
Chính là cho dù như vậy, lúc chúng ta tới sát rừng rậm ma thú, đám người còn lại chỉ có bệ hạ, Khải Kỳ, Vô Nhai và tiểu nhân.
Chúng ta đều lâm vào tình trạng kiệt sức, vết thương đầy người, thức ăn, nước uống đều đã ném xuống từ lâu để giảm gánh nặng.
Khi đó chúng ta dường như đã nghe thấy tiếng chân của tử thần đến sát bên chân, cũng chuẩn bị tốt tinh thần.
Nhưng mà không ngờ, bệ hạ cho rằng vì sai lầm của mình nên liên lụy tới chúng ta, ngài thừa dịp mọi người không chú ý liền một mình dụ đám người đuổi giết lao vào rừng rậm ma thú, để lại sinh lộ cho chúng ta….”
“Bệ hạ tuy bình thường ngoài mặt luôn lạnh như băng, nhưng thật ra rất nặng tình nghĩa.”
Tạp Ân ngừng một lát, mới nói ra một câu này.
Nếu là bình thường, người ta nhất định sẽ nghĩ hắn đang nịnh hót lấy lòng, tuy rằng chuyện này hắn quả thực làm không ít, nhưng lúc này lại làm người ta có cảm giác rất chân thành.
Sợ Thanh Việt phát hỏa, Tạp Ân lại vội vàng kể tiếp.
“Sau đó thì lúc chúng ta đều cho rằng bệ hạ dữ nhiều lành ít, bệ hạ đã kì tích mà sống sót trở về Nam Việt, bất quá, chuyện ngài gặp phải trong rừng rậm ma thú chưa bao giờ nói tới.
Tiếp đó chính là một loạt chính biến, cung biến, thanh trừ, cuối cùng bệ hạ lấy lại quyền lực, ngồi lên hoàng vị.
Sau đó bệ hạ đã tự tay giết chết Hoàng Phủ Hân cùng Hoàng Phủ Dịch, dùng máu của bọn hắn để tế điện nhóm vệ vệ vì chúng ta mà chết trận.
Đợi đến lúc mọi việc lắng xuống, bệ hạ cũng không trả thù Đông Ly Trần.
Bệ hạ nói, lúc ở Đông Chích, nếu không có Đông Ly Trần trợ giúp, chúng ta có thể đã chết từ sớm rồi, dù sao hắn cũng từng cứu chúng ta, vì thế dùng ân tình này để triệt tiêu oán hận, từ nay về sau ân oán đã thanh toán xong, không còn ai nợ ai.
Về phần đứa con duy nhất của Hoàng Phủ Dịch, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi vừa tròn 3 tuổi, bệ hạ cũng mắt nhắm mắt mở mà buông tha, sống hay chết cứ mặc cho số phận.
Để ca ca lưu lại huyết mạch duy nhất, này coi như bệ hạ đã hết lòng.”
Nói xong, Tạp Ân còn cảm động lau nước mắt.
“Hết rồi?”
Âm thanh của Thanh Việt nhàn nhạt, nghe không rõ tình tự trong đó.
“Hết rồi!”
Không hiểu vì sao Thanh Việt lại hỏi như vậy, nhưng Tạp Ân vẫn thành thật trả lời.
“Ngươi còn chưa nói cho ta biết, lúc phụ hoàng ở Đông Chích rốt cuộc có quan hệ gì với tên Đông Lý Trần kia!”
Nghe Tạp Ân nói nửa ngày, đây mới chính là trọng điểm Thanh Việt quan tâm, cũng là trọng điểm của buổi hội thẩm này.
“Này…. này….. cái này…..”
Tạp Ân nhăn nhó gương mặt béo, không biết phải trả lời thế nào.
“Nói, bằng không ta bảo Ma Nha tới hỏi ngươi!”
“A~~~ không cần a Tiểu điện hạ, tiểu nhân nói, nói mà~~~”
Tạp Ân lại một lần nữa không có cốt khí mà bị Thanh Việt dọa cung khai.
…
Hoàn Chương 118.