Lúc mọi người đang trò chuyện vui vẻ, cách đó không xa vang lên tiếng thét của nữ tử, đánh vỡ yến hội náo nhiệt.
Mọi người theo âm thanh tìm tới liền thấy một cảnh tượng thế này.
Một công chúa vốn đoan trang, cao ngạo, lúc này đang chật vật ngã vào ôn tuyền.
Mái tóc xoăn màu tím như rong rêu dán sát vào da thịt trắng nõn, quần áo lụa mỏng màu đỏ ướt nước trở nên bán trong suốt lộ ra cơ thể cô gái, đường cong lả lướt, da thịt trắng nõn dưới ánh sáng nhu hòa của tinh thạch bị xem hết cả.
Mà lúc này bên cạnh ao còn đứng một đứa nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ còn mang theo thần sắc đỏ ửng vì tức giận.
Ánh mắt mọi người không ngừng dao động qua lại giữa hai người, suy đoán sự việc đã xảy ra.
“A~~~~”
Thấy nhiều người tập trung ánh mắt lên người mình, cô gái trong nước kêu lên một tiếng, vừa ủy khuất vừa thẹn ẩn mình vào trong nước, chỉ lộ ra bải vai, cơ thể còn không ngừng run rẩy, nước mắt lưng tròng nhìn mọi người.
“Việt nhi.”
Nghe thấy tin, Hoàng Phủ Ngạo lập tức đi tới, thấy cảnh tượng này liền nhíu mi, bước nhanh tới bên người Thanh Việt, khẩn trương kéo cánh tay nhỏ xíu, kiểm tra tình huống của bé.
“Việt nhi sao rồi, có bị thương không?”
Mọi người nghe Nam Việt hoàng đế nói vậy thì hết chỗ nói rồi.
Nói thế nào thì đứa nhỏ này cũng khỏe mạnh đứng trên bờ nhìn người ta bị rơi vào nước, nhưng Nam Việt hoàng đế cứ như không thấy.
Xem ra lời đồn Nam Việt tiểu điện hạ quả thực bị Nam Việt hoàng đế sủng tới hư hơn phân nửa đều là sự thật.
Ngươi nói xem người ta đường đường là công chúa lại chật vật như vậy, cả người ướt sũng còn bị cả đám người nhìn chăm chăm, bảo người ta sau này làm sao lấy chồng a~~~~~
Nơi này chỉ có hai người bọn họ, công chúa người ta đang yên đang lành, hẳn không nhàm chán tới mức nhảy vào ao chơi đi.
Hơn nữa Nam Việt tiểu điện hạ cũng nổi tiếng là tính tình thất thường.
Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy công chúa Tắc Á Tháp thật đáng thương, không biết vì nguyên nhân gì chọc giận Nam Việt tiểu điện hạ đến mức bị đẩy vào ôn tuyền.
Vì thế ánh mắt liền tập trung lên người Nam Việt hoàng đế bệ hạ vừa chạy tới, cùng chờ xem y xử lý thế nào.
Thấy Thanh Việt lắc đầu biểu thị mình không sao, Hoàng Phủ Ngạo mới chuyển ánh mắt qua người bị rơi xuống nước.
Thấy Nam Việt hoàng đế bệ hạ nhìn mình, Hải Luân • Hách Lý rốt cuộc ủy khuất bật khóc, lại nhận thêm không ít ánh mắt đồng tình.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng Phủ Ngạo cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề tất cả mọi người ở đây đều quan tâm.
“Nó đẩy ta…”
“Nàng ta tự mình nhảy vào!”
Hai đáp án hoàn toàn tương phản làm ánh mắt hoài nghi của mọi người bắt đầu đảo quanh Thanh Việt và Hải Luân • Hách Lý.
“Rõ ràng… là Nam Việt tiểu điện hạ… ngươi rõ ràng… vô duyên vô cớ…. phát giận… đẩy ta… đẩy ta rớt xuống nước…. bây giờ bị…. nhiều người như vậy nhìn thấy… ngươi… bảo ta sau này…. làm sao nhìn mặt người khác…”
Hải Luân • Hách Lý cuộn mình trong nước, lúc này đã khóc nức nở, bộ dáng muốn đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu, ánh mắt hoài nghi của mọi người lại chuyển qua Thanh Việt.
“Hừ~~~ đang êm đẹp, vì sao ta phải đẩy ngươi?”
Thanh Việt không chút sợ hãi trước ánh mắt hoài nghi của mọi người.
Bé quả thực có đẩy Hải Luân • Hách Lý, nhưng Thanh Việt không hề dùng tới năng lực, chỉ dựa vào sức của cơ thể, như vậy tuyệt đối không thể đẩy một người cao hơn mình như Hải Luân • Hách Lý rớt xuống ao.
Vừa rồi nghe những người phía sau nghị luận, Thanh Việt đã hiểu ra một ít, nếu mọi người đều cho rằng Hải Luân • Hách Lý bị bé đẩy vào trong ao, như vậy nửa đời sau của Hải Luân • Hách Lý phỏng chừng phải dựa vào bé hoặc phụ hoàng!
Thanh Việt tự nhiên sẽ không quản Hải Luân • Hách Lý, phụ hoàng của bé càng không thể quản!
Nếu Hải Luân • Hách Lý muốn tìm phiền toái cho bọn họ thì Thanh Việt cũng chỉ đành phụng bồi thôi.
“Ta…. chỉ là… nói chuyện với ngươi… về việc nhà mà thôi… ngươi liền…”
“Việc nhà?”
Khóe miệng Thanh Việt nhếch lên thành một độ cung hoàn mỹ.
“Chỉ nói việc nhà mà ta đẩy ngươi vào ao, ngươi cho ta là kẻ điên à?”
Ngữ khí kiêu ngạo lại tự tin tràn đầy làm ánh mắt mọi người lại hướng về phía Hải Luân • Hách Lý.
Bị Thanh Việt dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Hải Luân • Hách Lý dù đang ngâm mình trong ôn truyền cũng cảm giá lạnh cả sống lưng, đột nhiên hối hận vì đã nháo lớn chuyện như vậy.
Vừa nãy bất quá chỉ nói vài câu đơn giản đã bị đứa nhỏ này nhìn ra ý đồ nàng tự cho là che dấu rất tốt.
Đứa nhỏ này tuyệt đối không đơn giản, nàng vừa nãy cũng cảm nhận được rõ ràng.
Nhưng mà lúc nhìn thấy ánh mắt đứa nhỏ kia như đang cười nhạo nàng ngu ngốc, thần sắc lại không thèm để nàng vào mắt, công chúa cao cao tại thượng chưa từng bị người ta xem thường, khinh miệt như vậy, nhất thời trong cơn tức giận muốn hung hăng trả thù đứa nhỏ này.
Lúc nãy Thanh Việt chỉ với đẩy nàng một chút, nàng liền lui về sau vài bước rớt xuống ôn tuyền, đồng thời cũng thét lên để hút sự chú ý của mọi người.
Chẳng qua, Thanh Việt bây giờ dùng ánh mắt hoàn toàn không nên có ở một đứa nhỏ nhìn mình, cảm giác lạnh băng làm Hải Luân • Hách Lý thực sự hối hận.
“Ngươi đã không muốn nói thì ta sẽ nói giúp ngươi cái gì gọi là việc nhà.”
Lời Thanh Việt lập tức hấp dẫn mọi người.
“Vừa nãy lúc bắt đầu, ngươi thực sự có nói vài câu việc nhà với ta, bất quá rất nhanh liền mở miệng hỏi ta có nguyện ý nể tình là bà con mà giúp đỡ ngươi, để ngươi trở thành phi tử của phụ hoàng ta, không phải sao?”
Thanh Việt vừa nói xong thì tất cả mọi người đồng loạt ồ lên.
Sắc mặt Hải Luân • Hách Lý lúc xanh lúc trắng, Thanh Việt đích xác đã nói ra lời trong lòng nàng, nhưng nàng tuyệt đối chưa hề nói ra những điều đó!
Vừa rồi, nàng chỉ mở miệng hỏi chút sở thích của Nam Việt hoàng đế mà thôi, đến bây giờ nàng vẫn không hiểu mình rốt cuộc đã làm gì chọc giận đứa nhỏ này!
Nàng cũng thật không ngờ, đứa nhỏ 13 tuổi thoạt nhìn gầy yếu này lại không chút biến sắc đổi trắng thay đen!
Không đợi Hải Luân • Hách Lý biện giải, Thanh Việt lại mở miệng.
“Ta nói ta không muốn giúp ngươi, ta chán ghét ngươi làm phi tử của phụ hoàng, ngươi liền thẹn quá thành giận tự mình nhảy vào ao, còn nói là ta đẩy ngươi xuống.”
Nghe Thanh Việt nói xong, mọi người hơn phân nửa đều tin lời bé.
Dù sao, muốn hấp dẫn hay được gả cho Nam Việt hoàng đế bệ hạ, bọn họ đã từng nghe nói hoặc tận mắt nhìn thấy rất nhiều người sử dụng đủ loại thủ đoạn.
Hiện tại Hải Luân • Hách Lý vì muốn trở thành phi tử của Nam Việt đế quốc nên làm ra hành động này, mọi người đều cảm thấy hợp lý.
“Ngươi… ta… không có… không phải như thế… ta….”
Nhìn ánh mắt đồng tình của mọi người chuyển sang khinh bỉ, Hải Luân • Hách Lý có chút lắp bắp giải thích.
“Hải Luân • Hách Lý công chúa, ngươi nói thế nào cũng là biểu tỷ của Việt nhi, chuyện hôm nay bổn hoàng xem như chưa từng phát sinh, nhưng nếu còn tiếp diễn thì đừng trách bổn hoàng không khách khí.”
Hoàng Phủ Ngạo xử lý dứt khoát, không có ai dám phản bác.
Một câu đã xác định chuyện này là lỗi của Hải Luân • Hách Lý, nhưng đồng thời cũng cấp mặt mũi cho Tắc Á Tháp vương quốc, không truy cứu việc này.
Ngay cả Hạ Kiệt Tra • Hách Lý thân vương, cũng chỉ không ngừng trách cứ nữ nhân, còn xin lỗi cùng cảm kích Nam Việt khoan dung với Tắc Á Tháp.
Hải Luân • Hách Lý cắn răng, hai mắt đỏ lên nhìn bóng dáng Hoàng Phủ Ngạo nắm tay thanh Việt rời đi, chịu đựng ánh mắt khinh miệt, cười nhạo của mọi người xung quanh, nàng không ngừng nói trong lòng.
Nàng sẽ không bỏ qua…
Hải Luân • Hách Lý ta sẽ không bỏ qua chuyện này…
…
Hoàn Chương 127.