“Phụ hoàng, sớm an, Việt nhi phải dậy rồi.”
Thanh Việt hôn lên mặt Hoàng Phủ Ngạo.
“Sớm vậy sao, này không giống Việt nhi.”
Hoàng Phủ Ngạo cười, ôm Thanh Việt giãy dụa muốn ngồi dậy vào lòng ngực, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của bé.
“Việt nhi cao hứng như vậy nhất định lại muốn làm chuyện xấu đúng không?”
“Không có, thật mà.”
Thanh Việt vội vàng lắc đầu cam đoan, thừa dịp phụ hoàng không chú ý liền leo xuống giường.
…
Chờ Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo rửa mặt chải đầu xong, cùng nhau đi tới tiểu hoa viên chuẩn bị dùng bữa sáng thì thấy Minh Khê đã đợi sẵn ở đó.
“Đại ca, sớm vậy? Chẳng lẽ đã quơ được vong hồn Hải Luân • Hách Lý?”
Bắt được vong hồn Hải Luân • Hách Lý đối với Thanh Việt không vui vẻ bao nhiêu, ngược lại giọng nói còn mang theo chút tiếc nuối, vốn, Thanh Việt định kéo dài tới sáng hôm nay sẽ tới tẩm điện hoàng hậu, tiện tiện nhìn biểu tình của Hoàng Phủ Trác Diệu.
“Ân, nửa đêm hôm qua Tam đệ bỏ chạy tới chỗ ta, muốn ta tới hỗ trợ.”
Minh Khê nhớ tới đêm qua, Hoàng Phủ Trác Diệu hoang mang bối rối chạy tới chỗ mình, cả người đều căng cứng, sắc mặt xanh mét, xem ra một mình đối mặt với vong hồn Hải Luân • Hách Lý, Hoàng Phủ Trác Diệu quả thật bị hoảng không nhẹ.
Lúc Minh Khê chạy tới tẩm cung hoàng hậu, cảnh tượng ở đó quả thực rất dọa người, cũng khó khách Hoàng Phủ Trác Diệu bị dọa thành bộ dáng kia.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, trên sàn nhà là một loạt dấu chân còn tích nước kéo dài tới tận trận pháp hiện hình bên giường.
Có thể tưởng tượng lúc Hoàng Phủ Trác Diệu một mình trốn trong phòng ngủ, nhìn thấy một loạt dấu chân tích nước này càng lúc càng tới gần mình, mà trừ bỏ nó cái gì cũng không thấy quả thực đáng sợ cỡ nào.
Minh Khê thật sự không thể bội phục ác thú của Ngũ đệ, rõ ràng không cần như thế nhưng lại lừa Hoàng Phủ Trác Diệu, làm hắn phải một mình đối mặt với vong hồn có tử trạng dữ tợn của Hải Luân • Hách Lý, này coi như là hảo hảo giáo huấn Hoàng Phủ Trác Diệu một phen đi, đối với người chọc giận Thanh Việt, thủ đoạn đối phó của bé luôn rất ác liệt.
Hoàng hậu vẫn hôn mê như trước, nhưng vậy cũng có thể xem là may mắn, mà cách giường nàng không xa, trong trận pháp hiện hình đã hiện ra bộ dáng vong hồn của Hải Luân • Hách Lý đang bị vây trốn.
Nàng vẫn duy trì một khắc lúc chết đi, đôi mắt trợn tròn, miệng há to, hóa thành lệ quỷ trong nước.
Nàng đã không còn trí nhớ hay cảm tình, chỉ còn biết báo thù, trước khi chết nàng dùng máu tươi cùng oán hận của mình viết xuống lời nguyền kia, nó sẽ không ngừng nhắc nhở nàng, phải trả thù người kia, không chết không ngừng.
Đối với Hoàng Phủ Trác Diệu không hiểu biết về vong hồn, cũng chỉ là một người bình thường không biết khắc chế vong hồn, sau khi trải qua trường hợp này không bị dọa ngất xỉu, hơn nữa còn dựa theo lời dặn dò của Thanh Việt mà ném khốn tà phù vào người Hải Luân • Hách Lý, thành công vây khốn nàng ta đã có thể xem là rất hiếm có.
Minh Khê lập tức lấy ra một phiến mộc đạo màu đen có khắc hoa văn màu đỏ trong không gian giới chỉ, đưa cho Thanh Việt.
“Vong hồn Hải Luân • Hách Lý bị phong ấn trong này.”
…
Chờ dùng xong bữa sáng, Thanh Việt kéo Hoàng Phủ Ngạo cùng Minh Khê, hưng trí bừng bừng đi tới thư phòng.
Vốn, đi theo còn có Tạp Ân luôn tùy thân hầu hạ, nhưng Tạp Ân vừa nghe nói bọn Thanh Việt định làm gì thì đột nhiên nhớ ra mình còn rất nhiều việc cần hoàn thành, tiếp đó liền nhanh chóng lủi mất.
Hoàng Phủ Ngạo kì thật cũng không hứng thú nhìn vong hồn gì đó, so ra, y càng nguyện ý số công văn trên thư trác hơn, chính là, ngẫm lại vong hồn này cũng không phải thứ tốt lành gì, lo lắng cho an nguy của nhi tử bảo bối, tuy nguy hiểm phát sinh có thể tính là rất nhỏ, nhưng Hoàng Phủ Ngạo vẫn quyết định ở cùng vẫn tốt hơn.
‘Lạch cạch.’
Thanh Việt bóp nát phiến mộc đào phong ấn màu đen trong tay, thả vong hồn Hải Luân • Hách Lý ra ngoài, dù sao khốn tà phù trên người nàng vẫn chưa mất đi hiệu lực, cho dù bị thả ra Hải Luân • Hách Lý vẫn không thể nào chạy trốn hay công kích bọn họ, chỉ có thể giống như một con thú bị vây nhốt, phát ra tiếng gào chói tai.
“Hải Luân • Hách Lý.”
Thanh Việt thử gọi tên Hải Luân • Hách Lý, nhưng hồn phách nàng ta ngay cả một phản ứng nhỏ cũng không có.
“Biến bản thân thành lệ quỷ, hạ lời nguyền rủa ác độc, nhưng đồng thời không còn trí nhớ, không còn cảm tình, chọn cái chết vô cùng thê thảm, sau đó chỉ vì báo thù mà tồn tại, cho dù có trả được thù thì còn ý tứ gì chứ.”
Thanh Việt cảm thấy khó hiểu nhìn Hải Luân • Hách Lý lúc này đã trở thành vong hồn, dữ tợn vô cùng.
Một công chúa cao ngạo, tự phụ, yêu quý dung mạo còn hơn sinh mệnh mình, bất quá cũng chỉ là một thiếu nữ trưởng thành trong sự nuông chiều mà thôi, nếu trước đó Hải Luân • Hách Lý biết mình báo thù phải trả cái giá lớn thế nào, làm nàng biến thành bộ dáng gì thì nàng liệu có còn dũng khí làm ra chuyện như vậy không?
Phải biết, tự tay kết thúc sinh mệnh mình cũng cần dũng khí rất lớn, huống chi sau đó lại còn biến thành bộ dáng khủng bố như vậy.
Thanh Việt có lý do tin tưởng, Hải Luân • Hách Lý sau khi hiểu biết toàn bộ chân tướng, nàng tuyệt đối không dám làm thế này.
Như vậy, nàng từ đâu biết được phương pháp biến bản thân thành lệ quỷ, hướng hoàng hậu hạ lời nguyền để trả thù? Hơn nữa bản thân nàng vẫn chưa hiểu rõ hết, rất có thể có người cố ý nói trình tự nguyền rủa cho nàng, nhưng lại che dấu hậu quả phải gánh chịu sau đó.
Nếu đúng như suy đoán này thì người nói cho nàng ta biết phương pháp nguyền rủa này là ai?
Không chỉ làm Hải Luân • Hách Lý chết đi, còn có thể hại chết hoàng hậu!
…
Thanh Việt đang nghiêm túc suy tư thì bị động tác tới gần Hải Luân • Hách Lý của phụ hoàng làm hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện mà ôm lấy thắt lưng phụ hoàng, bộ dáng bảo hộ chặt chẽ.
“Phụ hoàng, người làm gì đó? Đừng tùy tiện tới gần vong hồn này!”
“Việt nhi, mau nhìn ánh mắt Hải Luân • Hách Lý, trong mắt nàng ta có cái gì đó.”
Bị Hoàng Phủ Ngạo nhắc nhở mới nhận ra, Thanh Việt cùng Minh Khê cũng vội tiến tới gần.
Quả nhiên giống như Hoàng Phủ Ngạo nói, trong ánh mắt trợn trừng của Hải Luân • Hách Lý thật sự có gì đó.
Đó là một ảnh ngược.
Hẳn là thứ nàng nhìn thấy cuối cùng trước khi chết, mà hồn phách của nàng bảo trì trạng thái một khắc cuối cùng, vì thế ảnh ngược này cũng may mắn được bảo tồn.
Nhìn ảnh ngược này không khỏi làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Đây là ảnh ngược của một người, là một nữ nhân đang mỉm cười, Cẩn quý phi—— Tuyết Cơ • Hách Lý!
Này nói lên điều gì?
Này nói lên, lúc Hải Luân • Hách Lý làm ra những hành động điên cuồng kia còn có một người khác ở hiện trường, hơn nữa còn mỉm cười nhìn nàng?
Hoặc là…
Khả năng có thể lại càng làm người ta hoảng sợ hơn.
Bọn Thanh Việt không thể không một lần nữa suy tư, Hải Luân • Hách Lý, nàng ta thật sự tự sát sao?
Nếu thật là nàng ta tự mình nhảy vào ao nhỏ ven đường kia thì vì cái gì hình ảnh cuối cùng trong mắt nàng ta lại là Tuyết Cơ • Hách Lý?
…
Hoàn chương 219.