“Việt nhi, sao vậy?”
Nháy mắt Thanh Việt bừng tỉnh, Hoàng Phủ Ngạo luôn ôm chặt bé trong lòng lập tức nhận ra, đưa tay sờ sờ trán Thanh Việt, nơi này đã thấm một tầng mồ hôi, cơ thể cũng có chút lạnh.
“Sao vậy, Việt nhi, cơ thể không thoải mái sao? Phụ hoàng bảo người gọi Y Sư.”
“Hiện tại không có gì, phụ hoàng.”
Thanh Việt lắc đầu, dựa sát vào lòng ngực ấm áp của Hoàng Phủ Ngạo.
“Phụ hoàng, trong cung có tà vật, Việt nhi vừa nãy cảm ứng được, chỉ là Việt nhi hiện tại sợ không phải đối thủ của nó.”
“Việt nhi nói cái thứ phát ra tiếng anh nhi khóc sao?”
Hiển nhiên Hoàng Phủ Ngạo cũng cảm nhận được tà ý ẩn trong tiếng khóc của anh nhi.
Kì thực, khoảng cách Bàn Long điện tới cung của các phi tử rất xa, trung gian còn ngự hoa viên to lớn, người thường không thể nghe âm thanh tuyền tới từ nơi đó.
Nhưng với năng lực Hoàng Phủ Ngạo, y có thể nghe rất rõ ràng.
“Ân, thứ kia rất khó đối phó, hơn nữa nó còn làm Việt nhi có cảm giác rất kì quái, có lẽ người thường không có cảm giác gì, nhưng mà vừa nãy tiếng khóc nỉ non kia làm Thanh Việt cảm thấy máu trong người mình đều phát lạnh, Việt nhi có chút lo lắng, phụ hoàng, bằng không để Việt nhi đi nhìn thử xem, có lẽ có thể biết thứ đó rốt cuộc là……”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Thanh Việt còn chưa nói xong đã bị Hoàng Phủ Ngạo trực tiếp gạt bỏ.
“Việt nhi hiện tại chỉ đi vài bước đã thở dốc, còn quản sống chết đám người đó làm gì? Phụ hoàng sẽ không để Việt nhi mạo hiểm.”
“Phụ hoàng!” Lời Hoàng Phủ Ngạo hiển nhiên làm thanh Việt có chút tức giận.
“Nếu là sống chết của đám người đó, Việt nhi mới không để ý, có quan hệ gì tới Việt nhi đâu, chính là thứ này…….”
“Sợ nó làm hại phụ hoàng, đúng không?”
Hoàng Phủ Ngạo lập tức hiểu được ý tứ Thanh Việt, hôn nhẹ lên trán bé, lại ôm chặt thêm một chút.
“Ha hả ~~~ hiện tại trên đời này, có thể tổn thương phụ hoàng không nhiều lắm đâu. Bất quá, nếu Việt nhi lo lắng như vậy, phụ hoàng sẽ sai người hảo hảo điều tra. Về phần sống chết của đám người đó, phụ hoàng không cần, phụ hoàng chỉ cần Việt nhi hảo hảo là được, không đi mạo hiểm, không ai quan trọng, quý giá hơn Việt nhi, Việt nhi phải nhớ kỹ.”
“Ân.”
Thanh Việt nhẹ giọng đáp, bàn tay bé nhỏ siết chặt thắt lưng Hoàng Phủ Ngạo.
“Ngủ đi.”
“Ân.”
………
“Tạc Phi.”
Theo lời Thanh Việt gọi, một thiếu niên yêu dị, lạnh băng lại hư ảo xuất hiện trước mặt bé.
“Chủ tử.” Tạc Phi quỳ một gối, hành lễ với Thanh Việt.
“Đứng lên đi, đại ca của ta khi nào trở về.”
“Bẩm chủ tử, Minh Khê điện hạ đã xử lý thỏa đáng phiền toái lưu lại ở biên thành Tắc Á Tháp, hiện đang trên đường trở về.”
“Ân, ngươi đi thông tri hắn, bảo nhanh chóng trở về.”
“Dạ, chủ tử.”
Lời nói còn chưa hết, cơ thể thiếu niên đã dần dần trong suốt, biến mất vô tung.
……….
“Phụ hoàng.”
Thanh Việt phân phó Tạc Phi xong liền đi vào thư phòng Hoàng Phủ Ngạo.
Trong thư phòng, ngoại trừ Hoàng Phủ Ngạo, còn có Tạp Ân lúc nào cũng theo bên người y, cùng Thống lĩnh ẩn vệ đang chuẩn bị bẩm báo—— Vô Nhai.
“Việt nhi, lại đây.” Hoàng Phủ Ngạo thấy Thanh Việt vào, liền kéo bé ngồi cạnh mình, ý bảo Vô Nhai nói tiếp.
“Bệ hạ, thần vô năng, đêm qua Tương Trắc phi đã sanh non.”
“Tương Trắc phi?”
“Đúng vậy, bệ hạ, chính là Tương Trắc phi hôm qua bị thần hoài nghi mà khoanh tròn tên nàng ta —— Tương Linh • Âu Lí Tư.”
“A? Vô Nhai Thống lĩnh, vốn ngươi hoài nghi Tương Trắc phi, nhưng hiện tại nàng ngay cả đứa nhỏ cũng không giữ được, không phải chứng minh suy luận hôm qua của ngươi có vấn đề sao?”
Tạp Ân ở bên cạnh xen mồm hỏi.
“Cũng không thể loại trừ, bất quá nàng vẫn có hiềm nghi như cũ.”
Nghe thấy lời Vô Nhai, Tạp Ân không thể tin, lập tức phản bác.
“Này có chút không đúng đi, tiểu nhân vẫn có chút ấn tượng về Tương Trắc phi, nói chuyện nhỏ nhẹ, ôn nhu tới mức xuất thủy, bệ hạ còn tới chỗ nàng vài lần.”
“Hừ, ai nói ngươi tính cách ôn hòa thì không thể có hiềm nghi? Hiềm nghi của nàng còn rất lớn, hôm qua ẩn vệ cùng thị vệ hoàng cung bảo vệ rất nghiêm mật, trừ phi tự nàng ta, bằng không đang êm đẹp làm sao lại sanh non.”
“Ngươi không phải nói có người sử dụng tà thuật sao? Nếu là tà thuật thì làm sao dễ dàng cho các ngươi phát hiện?”
Tạp Ân hiện tại hoàn toàn đối nghịch với Vô Nhai.
“Tà thuật? Đúng nha, nếu nàng cùng Vân Trắc phi chết cùng một dáng, đại khái ta còn tin tưởng, bất quá hiện tại nàng còn sống rất tốt.”
“Ngươi, này không phải……..”
“Được rồi, đừng cãi cọ.”
Thấy hai người bọn họ từ tranh luận rất có xu thế biến thành khắc khẩu, Hoàng Phủ Ngạo chỉ đành ngăn lại.
“Tạp Ân, trẫm đã giao chuyện này cho Vô Nhai điều tra, hắn hoài nghi ai tự nhiên có lý do, ngươi ở đây tranh luận với hắn làm cái gì?”
“Dạ, bệ hạ, tiểu nhân biết sai rồi.”
Tạp Ân nén giận trừng mắt liếc Vô Nhai một cái, sau đó lập tức đứng qua một bên, thành thật ngậm miệng lại.
“Trắc phi kia hiện tại thế nào?”
Người hỏi câu này chính là Thanh Việt nãy giờ chỉ im lặng lắng nghe.
“Bẩm tiểu điện hạ, Tương Trắc phi trừ bỏ cơ thể có chút suy yếu, nhìn qua, tinh thần còn chút hoảng hốt thì không có gì đáng ngại.”
“Vậy, thai nhi kia đâu?”
“Đã đưa tới nghĩa trang sau lãnh cung chôn cất.”
Hài tử chưa sinh ra đã chết trong bụng, hoặc hoàng tử, công chúa chết yểu đều bị xem là điềm xấu, không thể an táng vào Hoàng Lăng, trước giờ luôn được mai táng ở nghĩa trang sau lãnh cung.
“Ai, đáng tiếc, vẫn là một tiểu vị hoàng tử a.” Vô Nhai thở dài, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nói tiếp.
“Nói tới cũng kì quái, tiểu hoàng tử chết non kia hoàn toàn không giống chỉ mới 6 tháng, nhìn qua không khác gì thai nhi đủ tháng tuổi, hơn nữa, nếu không phải cơ thể lạnh lẽo, không có hô hấp cùng nhịp tim, mọi người đều thực hoài nghi là nó chỉ đang ngủ mà thôi.”
“Ta nói Vô Nhai thống lĩnh a, ngươi không phải định nói Tương Trắc phi nói dối ngày mang thai, thai nhi trong bụng nàng không phải của bệ hạ chúng ta đi, bất quá ta thấy cũng giống thực, bệ hạ chỉ sủng hạnh nàng vài lần, sao lại…….”
Tạp Ân không ngăn được miệng nói được phân nửa, dường như nhận ra gì đó, vội vàng co rụt thân hình cơm nắm của mình về phía sau, hi vọng mọi người có thể xem nhẹ sự tồn tại của hắn, còn không ngừng quan sát sắc mặt Hoàng Phủ Ngạo.
“Phụ hoàng, chúng ta tới nhìn vị trắc phi kia được không?”
Vẫn là Thanh Việt đánh vỡ đầu không khí trầm mặc, kéo kéo ống tay áo Hoàng Phủ Ngạo, yêu cầu.
“Vật nhỏ, quên lời phụ hoàng nói tối qua sao?”
“Chính là chỉ đi xem thôi, Việt nhi vẫn chưa thể xác định, huống chi bây giờ còn là ban ngày, tuyệt đối sẽ không có việc, Việt nhi cam đoan sẽ không mạo hiểm, phụ hoàng đáp ứng đi mà.”
Thanh Việt lấy lòng dùng gương mặt nhỏ cọ cọ mặt Hoàng Phủ Ngạo, làm Hoàng Phủ Ngạo chịu không nổi mà kéo bé vào lòng gặm cắn, không ngừng hôn tới mức Thanh Việt phải thở dốc từng trận.
Vô Nhai chưa từng gặp qua tình huống nhiệt liệt như vậy, lúc này giống như Tạp Ân, xấu hổ co rút cơ thể mình tới mức nhỏ nhất có thể, ý đồ để đôi phụ tử này sau khi ôm hôn nồng nhiệt có thể xem nhẹ hắn.
……..
Hoàn Chương 74.