Lúc này trong tiểu đình, khắc khẩu là một đôi nam nữ trẻ tuổi quần áo đẹp đẽ quý giá.
“Liên Na • Kiệt Y, ngươi rốt cuộc muốn thế nào đây?”
Theo âm thanh của nam tử có thể cảm nhận được hắn lúc này đang rất phẫn nộ, mà âm thanh này làm Thanh Việt cảm thấy có chút quen thuộc.
“Nơi này là Tạp Cách Tra, không phải Đông Chích, ngươi nháo như vậy còn thể thống gì, đúng là làm nhục thân phận mà!”
“Ta làm nhục thân phận!!!”
Âm thanh nữ tử cứ như bị bệnh cuồng loạn.
“Vậy còn ngươi? Ngươi lại muốn đi gặp tên tiện nhân kia! Này mới gọi là làm nhục thân phận!”
“Ngươi nói lại lần nữa xem, ai là tiện nhân!”
Ngữ khí nam tử đã sắp bùng nổ.
“Hoàng Phủ Minh Khê! Hoàng Phủ Minh Khê chính là một tiện nhân! Không biết đã lên giường với bao nhiêu người…..”
‘Ba’
Lời nói phẫn hận của nữ tử còn chưa nói xong đã bị một cái tát vang dội đánh gãy.
Đưa tay che lại gò má sưng đỏ, nữ tử bắt đầu gào khóc.
“Ngươi cư nhiên đánh ta! Ta mới là thê tử của ngươi! Ngươi cư nhiên đánh ta! Tên tiện nhân kia là thứ…..”
‘Ba’
Lời nói phẫn hận lại một lần nữa chấm dứt bằng một tiếng tát vang dội.
“Nói lại nữa xem, ta sẽ cắt lưỡi ngươi! Đừng tưởng là con gái của Thừa Tướng thì ta không dám động vào ngươi!”
Âm thanh nam tử lạnh như băng cứ như một thanh kiếm tê buốt đâm vào người nữ tử, đôi mắt màu lục vốn luôn thân thiết, ân cần cũng trở nên hung ác, lãnh khốc.
“Trước lúc thành hôn ta đã nói rõ ràng với ngươi, ta không có khả năng yêu ngươi, là ngươi tự mình đồng ý! Bây giờ ngươi làm ra cái dạng này muốn ai xem?”
“Ta….. cái kia…. lúc đó…. cũng không biết ngươi….. thế nhưng lại thích…. tên tiện nhân…. kia…. ta nghĩ chỉ cần cố gắng… ngươi sẽ…..”
Nữ tử khóc không thành tiếng.
Nam tử mất kiên nhẫn nhìn một lát sau đó xoay người bỏ đi.
“Đừng đi…. đừng đi a….”
Nữ tử vội vàng xoay người ôm lấy thắt lưng nam tử.
“Ngươi muốn đi gặp hắn đúng không?
Chuyện của ngươi và hắn ở Đông Chích, hiện tại mọi người đều biết cả rồi!
Hoàng Phủ Minh Khê chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của bệ hạ mà thôi, lại còn không biết liêm sỉ quyến rũ ngươi, ngươi còn ngu xuẩn mắc câu, cứ nhớ mãi không quên!
Bây giờ ngươi còn muốn đi gặp hắn, người khác ngại thể diện của Đông Chích và Nam Việt mới không dám nói, nhưng bọn họ nhất định đang cười nhạo sau lưng ngươi!
Cười nhạo ngươi ngu xuẩn, cư nhiên cùng phụ hoàng tranh đoạt đồ chơi, còn bảo vệ hắn ở khắp nơi!
Ngươi tự mình nhìn lại xem, hắn về Nam Việt rồi có liên lạc với ngươi không?
Tới Tạp Cách Tra nhiều ngày như vậy, hắn có tới tìm ngươi không?
Ngươi bây giờ còn muốn đi tìm hắn, ngươi không thấy mình rất buồn cười sao?
Ngươi chẳng qua là gặp gỡ đúng lúc hắn cô độc ở Đông Chích mà thôi….”
“Cút ngay!”
Nghe lời này, nam tử lại phẫn nộ, một chưởng đẩy nữ tử ra.
“Thế nào? Ha hả~~~ bị ta nói trúng, thẹn quá thành giận sao?”
“Minh Khê căn bản không phải như vậy!
Hắn không đến tìm ta nhất định có nỗi khổ, ta tin hắn!”
“Nỗi khổ? Hóa ra cũng có lúc ngươi lừa mình dối người như vậy a!”
“Đều tại ngươi cố ý tung tin đồn! Hắn nhất định nghe được tin đồn gì đó mới không đến gặp ta! Chờ ta tra ra rốt cuộc là ai dám tung tin đồn, nhất định sẽ làm hắn hối hận vì đã sinh ra trên đời này! Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện chuyện này không dính líu gì tới ngươi đi!”
Nói xong nam tử nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại nữ tử không ngừng nức nở.
“Ta….. là thực sự…. thích ngươi…. Hắn có gì tốt…. hắn căn bản không để ngươi trong lòng… còn cùng nhiều người như vậy…..”
…
‘Đại ca thực là, không lẽ vì tính tình tốt quá? Sao ai cũng dám nói hắn như vậy? Chuyện này có cần nói cho đại ca biết không a?’
Thanh Việt đứng cách đó không xa, nhìn nam tử rời đi, lại nhìn nhìn nữ tử đang khóc, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó nhanh chóng biến mất.
Thanh Việt đã không còn hứng thú đi dạo nữa, ai biết trong hoàng cung hoa lệ ẩn dấu trong đêm này lại trình diễn thêm bao nhiêu màn yêu hận tình cừu, còn có những chuyện dơ bẩn, huyết tinh, bi ai, những mưu mô xảo trá, màn đêm có vẻ rất thích hợp để che dấu đi?
…
“Bệ hạ, người của chúng ta đã tra ra, năm đó tì nữ kia mang theo đứa con duy nhất của Hoàng Phủ Dịch—— Hoàng Phủ Tĩnh Nghi đã trốn tới một trấn nhỏ ở biên cương, gần rừng rậm ma thú mà định cư.
Người của chúng ta đã tiến vào rừng rậm ma thú, toàn lực tìm kiếm bộ tộc Ma Vu Sư, đại khái 5 ngày nữa sẽ có phát hiện.”
Thống lĩnh ẩn vệ—— Vô Nhai, bẩm báo với Hoàng Phủ Ngạo đang ngồi trên bàn ăn.
“Ân, không tồi.”
Hoàng Phủ Ngạo gật gật đầu, biểu thị mình khá hài lòng, lại mở miệng nói.
“Tìm được bọn họ thì nghĩ biện pháp giao cái thùng kia cho họ đi.”
“Cái thùng kia? Ý bệ hạ là cái thùng tìm thấy ở biển ạ?”
“Ân.”
“Đúng vậy, bệ hạ.”
“Đừng để bọn họ biết thân phận cùng mục đích của các ngươi, hiểu chưa?”
“Vâng, bệ hạ.”
“Hảo, lui trước đi.”
“Dạ, bệ hạ.”
Vô Nhai đáp, quỳ một gối thi lễ với Hoàng Phủ Ngạo, sau đó nhanh chóng li khai.
…
Hoàn Chương 123.