Mục lục
Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên Tuyết Sơn Tạp Cách Tra,

Lúc chín chi vệ đội chuẩn bị sung túc, trang bị hoàn mỹ, chuẩn bị xông vào huyệt mộ cổ xưa hung hiểm vô cùng, còn chưa tiến vào trong đã cảm thấy dưới lớp tuyết dày dưới chân truyền tới tiếng nổ lớn.

Người dẫn đường dày dạn kinh nghiệm về tuyết hoảng sợ, lập tức hô to bảo đội quân lui về phía sau, quả nhiên, lúc chín chi đội hoàng gia chỉnh tề nhưng nhanh chóng thối lui, phiến tuyết địa bọn họ vừa đứng khi nãy, vốn là một gò đất đã hoàn toàn sụp đổ, biến thành một khe rãnh thật sâu, mọi thứ khác đều biến mất.



Mà bên kia tuyết sơn, vương tử thú nhân tộc—— Mạn Nhĩ Lai cùng hai tùy tùng bị thương, còn có hai người trộm mộ may mắn còn sống sót, bọn họ đều được Thanh Việt vận dụng không gian ma pháp thuấn di, di chuyển ra ngoài trước khi mặt đất phía trên đổ sụp xuống.

Mọi người nhìn cung điện bí mật hoàn toàn sụp đổ thì không khỏi than thầm, đổ một thân mồ hôi lạnh vì thoát khỏi hiểm cảnh.

Ma pháp không gian thuấn di vốn cực kì tiêu hao năng lượng, mà Thanh Việt một lần còn mang nhiều người như vậy đúng là rất miễn cưỡng, lại còn vừa tiêu hao quá nhiều năng lượng cho trận chiến trong địa cung, lúc này Thanh Việt không còn đủ sức lực để dùng năng lượng bảo trì nhiệt độ trong cơ thể mình như bình thường.

Hơn nữa, hiện giờ lại rời khỏi địa cung ấm áp, xuất hiện ở tuyết địa có nhiệt độ âm, quần áo bị mồ hôi thấm ướt, sau khi gặp phải khí lạnh thì hoàn toàn không còn tác dụng giữ ấm, ngược lại còn bắt đầu kết băng.

Vì thế, lúc Thanh Việt vừa rời khỏi cung điện dưới lòng đất thì cả người liền bị đông lạnh tới run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn non mềm cũng bắt đầu tái ngắt.

Bất quá, Thanh Việt vẫn kiên quyết cắn răng chịu đựng, trước mặt những người khác, Thanh Việt luôn quật cường mà kiêu ngạo, lại càng không có khả năng để lộ nhược điểm của mình.

“Việt nhi…”

Hoàng Phủ Ngạo gọi Thanh Việt một tiếng, giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ cùng không đồng ý.

Đến gần Thanh Việt, không để ý bé phản kháng giãy giụa, dùng cơ thể mình ngăn chặn ánh mắt mọi người, sau đó trực tiếp lột sạch số quần áo đã biến thành tình trạng kết băng của Thanh Việt.

Thanh Việt bị lột sạch sẽ, chỉ còn lại một đôi giày da nhỏ, bé bị đông lạnh tới mức không dám phản kháng nữa, lập tức áp cơ thể trần trụi của mình lên người Hoàng Phủ Ngạo, muốn tìm sự ấm áp.

Biết Thanh Việt bị đông lạnh nên ngoan ngoãn, Hoàng Phủ Ngạo cũng không trêu chọc bé, lập tức kéo áo khoác mình, ôm Thanh Việt nhấc khỏi mặt đất, kéo vào lòng ngực sưởi ấm cho bé.

Thân hình Thanh Việt lạnh cóng, bé dùng cả tay cùng chân quấn lầy Hoàng Phủ Ngạo, run rẩy trong lòng y suốt nửa ngày rốt cuộc mới hấp thu đủ nhiệt lượng, ấm áp trở lại, lúc này lại giống hệt một con mèo nhỏ thỏa mãn, híp đôi mắt to lóng lánh lưu quang, thoải mái dùng chóp mũi cọ cọ cổ Hoàng Phủ Ngạo, im lặng, thành thật dựa vào lòng ngực y.

Trong mắt những người khác, Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt là hoàng tộc đứng đầu đại lục này, ngày thường, mọi người chỉ thấy hoặc nghe nói, hoàng tộc tôn quý, tao nhã, uy nghi, nhưng sau vẻ ngoài hào nhoáng, đẹp đẽ đó lại là bộ mặt lạnh lùng, huyết tinh.

Có bao người có thể nhìn thấy, hoặc tưởng tượng sinh ra trong hoàng tộc ‘vô tình’ thế nhưng lại còn thân thiết hơn cả phụ tử nhà bình thường?

Trên mảnh băng thiên tuyết địa ở Tuyết Sơn, một người phong tư trác tuyệt, một người tuyệt thế vô song, ôm lấy nhau cùng sưởi ấm đúng là một bức họa duy mỹ, hai gò má những người khác đột nhiên đỏ ửng mà không rõ nguyên nhân, chính là đều cảm thấy mất tự tại dời mắt.

“Phụ hoàng, địa cung sụp đổ thật đáng giận, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi hẳn cũng trốn thoát rồi!”

Thanh Việt vùi vào lòng Hoàng Phủ Ngạo, âm thanh có vẻ rầu rĩ, giọng nói cũng tràn đầy tức giận.

Vốn, lúc ở địa cung, ba bên đều chuẩn bị một trận tranh đấu không chết không ngừng.

Nói một chút về Ma hoàng, tuy tra tấn phụ hoàng bé một thời gian dài, chỉ kém chưa xâm chiếm cơ thể phụ hoàng, như vô luận thế nào, lúc trước phụ hoàng của bé cũng nhờ vào hạt châu của Ma hoàng mới có thể sống sót, vì thế tuy Thanh Việt phi thường chán ghét Ma hoàng nhưng cũng không đến mức muốn dồn hắn vào chỗ chết.

Chính là đối với Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, Thanh Việt không hề có tính toán buông tha, bé vốn định chờ Ma hoàng cùng Hoàng Phủ Tĩnh Nghi đánh đến lúc lưỡng bại câu thương thì hảo hảo thu thập.

Mà Hoàng Phủ Tĩnh Nghi sau khi ăn ma anh thì biến thành quái vật không sống cũng không chết.

Hoàng Phủ Tĩnh Nghi tự nhiên sẽ không lưu lại người sống để tiết lộ vụ việc này ra ngoài, huống chi hắn vốn có thù sâu tựa hải với Hoàng Phủ Ngạo, sau khi tăng cường sức mạnh, lại đối mặt với hoàn cành này thì lại càng không buông tha.

Vả lại, đối với Ma hoàng mà nòi, hắn tận mắt nhìn thấy Hoàng Phủ Tĩnh Nghi ăn thịt con mình, đó là đứa nhỏ mà hơn bốn ngàn tộc nhân, còn có Đại trưởng lão cùng nữ nhân hắn âu yếm đã đánh cuộc tánh mạng để bảo toàn.

Cừu hận như vậy Ma hoàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Hoàng Phủ Tĩnh Nghi.

Hơn nữa Ma hoàng một lần nữa xuất hiện trên Vân Trạch đại lục, nếu tin tức này truyền ra, đối với Ma tộc thật vất vả sống sót khẳng định là một đả kích trí mạng.

Vì thế, vô luận xuất phát từ nguyên nhân gì, Ma hoàng cùng Lai Ân • Đường Cổ Lạp, cho dù dùng hết toàn lực, đồng quy vô tận, thì cũng không thể lưu lại người sống.

Chỉ tiếc, thế sự khó lường.

Lúc Thanh Việt thấy Ma hoàng cùng Lai Ân • Đường Cổ Lạp đang tranh đấu Hoàng Phủ Tĩnh Nghi bị dồn vào thế hạ phong, bé cũng không kiềm được, mặc kệ phụ hoàng ngăn cản, nắm nhuyễn kiếm gia nhập cuộc chiến.

Thanh Việt gia nhập, khiến cho Hoàng Phủ Tĩnh Nghi vừa nãy đang chiếm thượng phong nhất thời căng thẳng, liên tiếp trúng vài kiếm của Thanh Việt, mặc dù không chết nhưng cũng vô cùng đau đớn, Thanh Việt cũng thừa dịp này, tụ tập linh lực cường đại vào nhuyễn kiếm, định cho Hoàng Phủ Tĩnh Nghi một kích trí mạng.

Đáng tiếc ngay lúc xuất kiếm thì Ma hoàng lại đột nhiên đổi mục tiêu công kích, ra tay với Thanh Việt. (Bởi vì, Ma hoàng có lại chút lý trí nhìn rõ tình thế, hiện giờ hắn là người yếu nhất, muốn diệt khẩu tất cả mọi người ở đây thì chỉ có thể thừa dịp này đánh lén, như vậy tuy vô cùng đê tiện, nhưng cũng có thể xem là tình huống bất đắc dĩ.)

Hoàn hảo, Thanh Việt mặc dù đang ra tay với Hoàng Phủ Tĩnh Nghi như vẫn đề phòng Ma hoàng, cuối cùng có thể né tránh một kích đánh lén này, nhưng một kiếm mang theo linh lực cường đại liền chệch đi, hung hăng bổ vào trung tâm khối ngọc bích thật lớn.

Lập tức, ngọc bích từ trung tâm bắt đầu rạn nứt ra ngoài, ngay sau đó cả địa cung cũng bắt đầu chấn động kịch liệt.

Lúc này mọi người mới biết hóa ra khối ngọc bích thật lớn đặt trong phòng ngủ chính là cơ quan cuối cùng của địa cung này, để lúc cùng đường, có thể đồng quy vu tận với địch nhân, ngọc bích vỡ thì địa cung này cũng bị hủy theo.



Hoàn Chương 166.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK