Mái tóc dài màu bạc của Thanh Việt nhẹ nhàng lay động trong gió biển, rực rỡ lóng lánh, so với ánh trăng trải dài trên mặt biển càng thêm chói mắt, duy mĩ.
Càng tới gần Cánh đồng tuyết ở Cực bắc, nhiệt độ càng lạnh hơn, Nam Việt hiện giờ đã bắt đầu tiến vào đầu mùa xuân, mà nơi này lại làm người ta cảm giác như mùa đông vừa ập tới.
Hoàng Phủ Ngạo dùng áo khoác thật dài bao kín Thanh Việt, kéo bé con tới bên boong tàu, từ phía sau ôm bé vào lòng mình, dạy bé làm thế nào để câu cá, vớt hải sản.
Một con cá thật to bị Thanh Việt thành công câu được kéo lên boong tàu, bất ngờ nó quẫy đuôi, nước văng đầy người Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo, làm bé cười khanh khách không ngừng.
Tiếng cười mong manh như chuông bạc, dần dần dung nhập vào ánh trăng bàn bạc, làm ánh trăng càng thêm say lòng người.
………
Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt ở ngoài boong tàu chơi thật vui, so ra thì nhóm người trong phòng thực đáng thương.
Vốn, Minh Khê định bố trí trận pháp vây khốn xong thì có thể rời khỏi phòng, ra ngoài đi dạo.
Nhưng bọn Tạp Ân từ lúc biết Minh Khê cũng có sức mạnh trấn áp tà vật, sống chết không cho cậu đi, van xin Minh Khê cùng bọn họ ở lại đây, ngồi trên chiếc giường cách cái rương khủng bố kia xa nhất, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Đã….. đã…… sắp tới giờ ngọ rồi….. muộn rồi….. Tiểu điện hạ sao…… Sao còn chưa trở lại…….”
Tạp ân khẩn trương nhìn chăm chăm cái rương, toàn thân bắt đầu đổ mồ hơi lạnh, lắp bắp hỏi.
“Bệ hạ cùng Tiểu điện hạ còn ở ngoài boong tàu câu cá, nướng hải sản, chơi thực cao hứng a, dù sao vẫn chưa tới khuya, huyết chú vẫn chưa xuất hiện, ngươi khẩn trương gì a.”
Mễ Á ung dung an ủi Tạp Ân, chẳng qua hai tay đang siết chặt bội kiếm bên hông không hợp chút nào với biểu tình ung dung của hắn a.
‘Lộp cộp’
Một tiếng động nhỏ vang vọng trong căn phòng im ắng phá lệ rõ ràng.
“Cái……rương…… rương……. phát phát…… ra……. mau tìm…… Tiểu điện…… hạ…….”
Tạp Ân khẩn trương tới mức nói năng lộn xộn.
Nhóm người vẫn đang chú ý cái rương, lập tức nhận ra âm thanh kia phát ra từ trong rương.
“Ngươi đừng có khẩn trương như vậy được không, làm ta cũng khẩn trương theo a!”
Mễ Á nuốt nước miếng, hai tay cầm kiêm đã căng thẳng tới mức đổ mồ hôi.
‘Lộp cộp’
Lại một tiếng vang nhỏ, ngay sau đó, lá phù trấn tà trên mặt rương chuyển thành màu xanh biếc, toát ra một trận khói đen, sau đó hoàn toàn tiêu thất.
“Đại điện hạ……. người xem hiện tại hẳn là…… hẳn là nên thông tri Tiểu điện hạ…….”
Thấy tình huống này, Khải Tề cũng bắt đầu có chút khẩn trương.
“Phù trấn tà là Ngũ đệ dán lên, chỉ cần nó bị hủy, Ngũ đệ sẽ phát hiện, ta nghĩ Ngũ đệ rất nhanh sẽ quay lại.”
Giống như Minh Khê suy đoán, vừa dứt lời, Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo đã đẩy cửa phòng tiến vào.
‘Xèo xèo’
Lại một lá phù trấn tà bị hủy, nhưng thấy Thanh Việt đã quay lại, mọi người hiển nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Tiểu điện hạ…….. hiện tại phải….. làm sao bây giờ a…….”
Tạp Ân sợ tới mức nước mắt lưng tròng nhìn Thanh Việt.
“Huyết chú sắp ra, mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Thanh Việt lấy bốn mảnh phù hộ thân giao cho nhóm người.
“Đeo bùa hộ thân vào, cho dù lát nữa bị huyết chú công kích, nó cũng có thể chắn cho các ngươi vài lần.”
Nghe Thanh Việt nói vậy, bốn người lập tức đeo chặt bùa trên người.
Tiếp theo, Thanh Việt lại lấy vài phiến mộc đào có khắc chú văn kì dị.
“Đây là phù ẩn thân, nó có thể che dấu hơi thở các ngươi, làm huyết chủ không thể phát hiện các ngươi.”
“Oa, đây là thứ tốt a!”
Mễ Á lập tức tiếp nhận mấy phiến mộc đào trong tay Thanh Việt, phân phát cho mọi ngươi.
“Di, không đúng a, Tiểu điện hạ, đây chỉ có ba, còn thiếu một phiến.”
Mễ Á giơ ba phiến mộc đào ẩn thân trong tay, xin thanh Việt thêm một phiến.
“Không thiếu.”
Thanh Việt rõ ràng đáp.
“Sao lại thế a? Một, hai, ba, chỉ có ba phiến a.”
“Đúng, chỉ có ba phiến.”
“Cái gì?”
Nhóm người cảm thấy có chút không thích hợp, nghi hoặc nhìn Thanh Việt.
“Huyết chú là hướng về phía các ngươi mà tới đúng không?”
Mọi người gật đầu.
“Kia nếu hơi thở các ngươi đều ẩn hết rồi, huyết chú tìm không thấy các ngươi không phải sẽ tìm chúng ta gây phiền toái sao?”
“Ý Tiểu điện hạ là?”
Tây Ca đã có chút hiểu được ý Thanh Việt.
“Đơn giản chính là, trên trán nữ thi bị người ta vẽ chú văn giam cầm linh hồn.
Ta cần các ngươi hấp dẫn huyết chú rời đi, sau đó ta cùng đại ca có thời gian để giải trừ vu thuật giam cầm linh hồn trên nữ thi kia, lấy hồn phách của nàng.
Vì thế, chỉ có thể cho bốn người các ngươi 3 phiến phù ẩn thân.
Như vậy, mặc kệ thế nào phải có một người hấp dẫn huyết chú không có suy nghĩ kia, cứ như vậy, bất luận ta làm gì với nữ thi, huyết chú cũng không rãnh để ý tới chúng ta.
Kì thật rất đơn giản, chờ huyết chú ra ngoài, nó tự nhiên sẽ tấn công người không có phù ẩn thân nên lộ ra hơi thở, chờ nó tiếp cận, các ngươi ném phù cho người bị công kích, chỉ cần hơi thở bị che dấu, huyết chú tự nhiên sẽ đình chỉ công kích, tìm kiếm người lộ ra hơi thở tiếp theo, cứ lần lượt như vậy.
Bất quá mọi người phải nhớ kĩ, oán niệm của nữ thi đối với các ngươi không sâu, lúc huyết chú công kích cũng không dốc hết toàn lực, vì thế nếu không phải lúc vạn bất đắc dĩ, ngàn vạn lần đừng chọc giận nó, nếu không người xui xẻo chính là các ngươi, ta cùng đại ca thu thập cũng rất phiền toái.
Mọi người yên tâm đi, thứ này không sai biệt với trò chơi trốn tìm lắm, không có gì nguy hiểm cả, không phải đã cho các ngươi bùa hộ thân sao, bị công kích một hai lần cũng không chết được.”
Nghe Thanh Việt giải thích, sắc mặt 4 người đã đen hơn phân nửa, hết nửa ngày, nói trắng ra là bọn họ bị Tiểu điện hạ dùng để dẫn dắt sự chú ý của huyết chú để tiện việc lấy linh hồn trong cơ thể nữ thi a!
“Tiểu điện hạ….. không còn…… cách nào khác sao…….”
Tạp Ân đã sắp bị dọa khóc, bảo hắn chơi trốn tìm với huyết chú, còn không bằng trực tiếp cho hắn một đao thống khoái a.
“Biện pháp thì còn a, bất quá đây là biện pháp vẹn toàn đôi bên, mọi người không phải đều đồng ý sao?”
Mọi người cắn răng không thể phản bác, lúc Thanh Việt đề nghị, bọn họ chỉ kém không giơ hai chân lên mà tán thành.
Hiện tại đều thực hối hận, lúc trước vì cái gì lại không nghe lời Tạp Ân, Tiểu điện hạ quả thực là tiểu ác ma! Cư nhiên lấy bọn họ làm mồi, còn bảo bọn họ chơi trò chơi với cái huyết chú kia! Thật sự là gặp quỷ!
‘Xèo xèo, xèo xèo’
Không để mọi người có nhiều thời gian hối hận, những lá phù trấn tà trên nắp rương không ngừng bị phá hủy.
‘Răng rắc.’
Nắp rương khép chặt đột nhiên hé ra một cái khe, ánh sáng âm u màu xanh lục từ bên trong phun ra, da đầu nhóm Tạp Ân run lên.
“Ác, đúng rồi.”
Thanh Việt như trước không nhanh không chậm tìm kiếm một phù chú trong không gian giới chỉ.
“Suýt chút nữa quên mất, các ngươi hiện tại còn chưa thấy được huyết chú.”
Lời bé vừa nói ra, trước mắt nhóm Tạp Ân hóa thành màu đen, ngực đau đớn, có xúc động muốn hộc máu.
Bây giờ là lúc nào rồi a, hiện tại mới bảo là bọn họ không thấy được huyết chú, thế lát nữa bọn họ chẳng phải muốn chạy cũng không biết chạy đi đâu sao, trời ạ~~~ đây tuyệt đối là chuyện chỉ có ác ma mới có thể làm ra~~~
Hoàn Chương 95.