Đêm khuya, một mùi hương kì dị như có như không bao phủ nội điện Hoa Chiếu cung, mơ hồ có tiếng nước nhiễu tí tách đứt quãng vang lên.
“Ai?”
Tuyết Cơ • Hách Lý luôn ngủ không sâu liền bừng tỉnh, ngồi dậy trên giường.
Trong tẩm điện phi thường im lặng, bởi vì đêm đã khuya, tinh thạch chiếu sáng được phủ một tầng chụp đèn, tỏa ra ánh sáng mông lung nhàn nhạt, nương theo ánh sáng mờ ảo, Tuyết Cơ • Hách Lý rất nhanh nhìn một vòng phòng ngủ, không phát hiện có gì dị thường thì lập tức thở phào.
‘Không đúng! Người đâu? Thị tỳ canh đêm đâu? Nơi này vì sao lại im lặng như vậy, không, hẳn phải nói là tĩnh mịch, không hề có một âm thanh nào, mọi người đi đâu hết rồi?’
Tuyết Cơ • Hách Lý mới vừa an lòng đột nhiên trái tim lại nhảy lên tận cổ họng.
“Người tới, người đâu, người đi đâu cả rồi, mau tới đây…”
Tẩm điện im lặng không có chút động tĩnh.
“Thủ vệ, thủ vệ ở đâu rồi, người tới a…”
Trong tẩm điện im lặng, chỉ có âm thanh của Tuyết Cơ • Hách Lý vang vọng, trừ nó ra thì hoàn toàn không còn gì khác.
Một dự cảm bất ổn xẹt qua trong lòng Tuyết Cơ • Hách Lý.
Nàng vội vàng leo xuống giường, chỉ mặc một bộ thụy bào màu bạc, ngay cả mang giày cũng không quan tâm, cứ như vậy đi chân trần vội vàng chạy ra ngoài tẩm điện, chưa bao giờ thất lễ như vậy nhưng thực hiển nhiên, hiện giờ nàng cũng không để ý được nhiều như vậy.
‘Tí tách… tí tách…’
Lúc đầu ngón tay Tuyết Cơ • Hách Lý đụng tới cửa tẩm điện, chuẩn bị mở nó ra thì tiếng nước đứt quãng kia lại vang lên.
Lúc này Tuyết Cơ • Hách Lý nghe thấy rất rõ, âm thanh này đúng là truyền tới từ ngoài cửa tẩm điện.
Tiếng nước vang lên ngày càng gần, âm thanh cũng càng lúc càng rõ ràng hơn, phảng phất còn truyền tới tiếng bước chân chậm chạp hướng về phía tẩm điện, ngày càng gần.
Tuyết Cơ • Hách Lý hệt như bị điện giận, bàn tay đã đặt trên cửa đột ngột co rụt lại.
“Không…”
Bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, âm thanh Tuyết Cơ • Hách Lý phát ra có chút run rẩy, vội vàng lùi ra sau mấy bước, hiện giờ nàng đã không còn dũng khí mở cửa phòng.
“Không… sao lại có thể… không… sẽ không… sẽ không…”
Tuyết Cơ • Hách Lý lắc đầu, cố gắng áp chế tình tự kinh hoàng cùng dự cảm ngày càng xấu trong lòng, cố gắng ép mình trần định lại.
“Người tới, người tới, mọi người đi đâu cả rồi, ai ở bên ngoài! Ai ở bên ngoài!”
Tiếng nước ‘tí tách’ hệt như cảm giác được cơn phẫn nộ của Tuyết Cơ • Hách Lý mà đột ngột biến mất, cả tẩm điện lại chìm vào tĩnh mịch đáng sợ.
Do dự một lúc, Tuyết Cơ • Hách Lý vẫn cố lấy dũng khí, khắc chế cánh tay có chút phát run, cầm lấy tay nắm, hút một hơi thật sâu, dùng sức kéo cửa phòng ra.
“A~~~~~”
Ngay sau đó, Tuyết Cơ • Hách Lý hoảng sợ phát ra tiếng thét chói tai, nàng lui về sau hai nước, nhưng đôi chân lại giống như nhũn ra mà ngã bệch xuống đất.
Nháy mắt mở cửa phòng, khoảng cách gần Tuyết Cơ • Hách Lý trong gang tấc chính là Hải Luân • Hách Lý cơ hồ đã dán lên cửa phòng, ánh mắt trợn tròn trống rỗng, miệng há lớn, bộ dáng vô cùng dữ tợn, trên người còn có rong rêu xanh biếc, cả người ướt sũng nước, tiếng ‘tí tách’ kia chính là phát ra từ người nàng khi nước nhiễu xuống mặt đất.
“Không… này không có khả năng…”
Tuyết Cơ • Hách Lý muốn chạy, nhưng bất đắc dĩ hai chân lại mềm nhũn không hề nghe theo sự điều khiển của mình, Tuyết Cơ • Hách Lý chỉ có thể cuộn mình ra sau, trơ mắt nhìn Hải Luân • Hách Lý bước vào tẩm điện, từng bước một tới gần mình.
“Cô cô…”
Tiếng gọi lạnh lẽo hệt như đem băng tuyết dán lên xương cốt làm khớp hàm người ta run rẩy, Tuyết Cơ • Hách Lý nhịn không được mà run rẩy.
“Không, đây không có khả năng, mở ra lời nguyền kia, ngươi không có khả năng còn suy nghĩ lẫn trí nhớ, không, gạt ta, đây là giả…”
“Cô cô… vì cái gì… muốn giết ta…”
“Không, là giả, nhất định là giả…”
Tuyết Cơ • Hách Lý không trả lời, lúc hơi bình tĩnh lại thì gian gian đứng dậy khỏi mặt đất, cầm lấy bình hoa tinh mỹ cách đó không xa, dùng hết khí lực ném về phía Hải Luân • Hách Lý.
‘Loảng xoảng.’
Bình hoa tinh mĩ xuyên qua cơ thể Hải Luân • Hách Lý rớt xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, vỡ nát.
“Không… không…”
Tuyết Cơ • Hách Lý thấy một màn này, huyết sắc trên mặt đã lui đi hết, cả người run rẩy cố lùi sâu vào trong phòng ngủ.
“Cô cô… vì cái gì… muốn giết ta…”
Âm thanh dị thường lạnh như băng lại vang trong tẩm điện.
“Không… Hải Luân… cô cô… chỉ là muốn giúp ngươi mà thôi… ngươi không phải nói… mất đi thanh xuân cùng dung mạo… ngươi đã không còn muốn sống trên đời này nữa… ngươi muốn hoàng hậu không được chết tử tế… vì thế… cô cô mới nghĩ ra biện pháp kia…
…Hải Luân… ngươi… ngươi… không nên xuất hiện ở nơi này… ngươi hẳn phải đi tìm hoàng hậu… ngươi… không phải rất hi vọng nàng chết sao… hiện giờ ngươi… hẳn có thể… làm được…”
“Cô cô… vì cái gì… muốn giết ta…”
Âm thanh dị thường lạnh như băng lại như trước máy móc lặp lại những lời này.
“Hải Luân… cô cô… thật sự chỉ muốn giúp ngươi mà thôi… lời nguyền rủa kia rất lợi hại…. nhưng mà… bước cuối cùng của nó… phải dùng một sinh mệnh còn sống mới có thể mở ra…
Ngươi đang trách cô cô… trước đó không nói cho ngươi biết chuyện này đúng không… kia… đó là bởi vì… cô cô sợ ngươi sợ hãi… ngươi đã làm tới bước cuối cùng… hao phí nhiều máu tươi như vậy… thời điểm đó… cơ thể ngươi đã rất suy yếu… lời nguyền kia ngươi đã không còn khả năng làm lại lần thứ hai… Cô cô chính là không muốn ngươi vì một phút chần chờ nhất thời… liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ…
Cho nên… mới… mới… nén lòng đẩy ngươi vào trong ao… không phải… không phải chính miệng ngươi nói đó sao… nhất định phải trả thù hoàng hậu… chỉ cần có thể làm nàng chết không tử tế… cho dù là đồng quy vô tận cũng không tiếc… cô cô chỉ là…”
“Chính là… cô cô… độc dược kia cũng là ngươi hạ… lợi dụng việc hạ độc ta… để hãm hại hoàng hậu… sau đó… lại lợi dụng ta hạ lời nguyền kia… hại chết ta đồng thời… cũng có thể hại chết hoàng hậu… cô cô… ta chính là thân chất nữ của ngươi a… mà ngươi lại không từ thủ đoạn lợi dụng…”
Theo lời Hải Luân • Hách Lý nói, sắc mặt Tuyết Cơ • Hách Lý cũng trắng đến dọa người.
“Sao ngươi lại… biết… Không, kia không phải lỗi của ta, lỗi chính là ngươi!”
Tuyết Cơ • Hách Lý bất chấp gào đến khàn cả giọng.
“Là ngươi si tâm vọng tưởng, là ngươi suy nghĩ quá đơn giản, tự cho mình thông minh, ngươi phạm lỗi nhưng dựa vào cái gì lại muốn ta gánh vác, ta với Đông Lệ Nhã đã giống như nước với lửa, ngươi lại còn giúp ta đắc tội với hoàng hậu, ta đã sớm nói với ngươi, nếu vụ việc kia bị hoàng hậu biết được thì chớ trách người cô cô này không khách khí!
Ta hi sinh nhiều như vậy, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, nịnh hót, a dua lấy lòng Đông Lệ Nhã, hiện tại thật vất vả đợi được tới cơ hội, Đông Lệ Nhã mất thế, nhi tử của ả ngay cả tước vị hoàng tử cũng bị bệ hạ hủy bỏ, hoàng hậu bất quá chỉ là một cái thùng rỗng không làm nên chuyện gì, ta đã sắp vươn tới vị trí cao nhất kia, ai cũng không thể phá hỏng! Đây là ngươi tự tìm! Đừng có trách ta!”
…
Tuyết Cơ • Hách Lý như phát điên mà gào lên, không hề chú ý, theo mùi hương kì dị ngày càng mờ nhạt, bóng dáng Hải Luân • Hách Lý đứng trước mặt nàng cũng càng lúc càng mơ hồ…
Địa ngục yêu nhiêu đối mặt với những người không có bất cứ năng lực phòng hộ nhưng lại tràn ngập dục vọng sẽ luôn dễ dàng mê hoặc bọn họ.
…
Hoàn Chương 221.