Beta: Tình
Mạnh mẽ bước xuyên qua thác nước, dòng thác chỉ như gió nhẹ lướt qua, không có sức nặng.
Đi được tới bên kia, ta quay đầu lại nhìn thác nước ầm vang trước mắt. Nếu như ta không hiểu được dụng ý của Bộ Phong Trần, chẳng phải có khả năng bị thác nước quật chết? Bộ Phong Trần không nghĩ đến điểm này sao? Vẫn là nam nhân kia căn bản không quan tâm.
Thật đúng là một kẻ…… Một kẻ tự cho mình cái gì cũng đúng!
Trời không như trước xanh lam như ngọc. Ánh mặt trời ấm áp mà sáng lạn. Thật không ngờ ta cùng Bộ Phong Trần thế nhưng lại ở trong sơn động một ngày một đêm.
Rời khỏi thác nước, xuyên qua rừng hoa đào, ta nhớ nhung khôn xiết phòng ngủ nhỏ. Ngả đầu xuống gối, ta quyết vứt Bộ Phong Trần cùng những lời hắn nói qua sau đầu.
Vì khôi phục võ công mà tham gia cái gì tỉ thí tranh đoạt, ngẫm lại lời Bộ Phong Trần mà ta không nhịn được cười lạnh. Nam nhân kia đúng là đủ tự cao tự đại. Cho dù Bộ Phong Trần võ công cao cường, cũng đâu dễ dàng giúp một kẻ tàn phế nửa sống nửa chết như ta khôi phục công lực. Thứ mà Bộ Phong Trần có thể khôi phục là võ công của chủ nhân thân thể này, chứ đâu phải một thân võ công của Sầu Thiên Ca. Cho dù Bộ Phong Trần thực sự có thể khôi phục võ công của Sầu Thiên Ca ta, ta cũng không tham gia tranh đoạt vị trí nhất trọng môn.
Ta đối với những chuyện bị ép buộc làm luôn chán ghét, cho dù kẻ ép ta có là Bộ Phong Trần bộ dạng đẹp mắt đi chăng nữa.
Trực tiếp đem những lời Bộ Phong Trần ném ra tít mù khơi, ta nhớ lại thời điểm trước khi đi qua rừng đào, thác nước kia. Cuộc sống khi ấy thật thanh nhàn. Muốn ngủ liền ngủ, muốn dậy là dậy. Ngày ngày trồng hoa, làm cỏ, câu cá, nhân sinh thật không còn gì bằng.
Khoan khoái khiến người ta buồn ngủ.
……
……
Chỗ tốt, cần câu, ngồi bên bờ đợi cá mắc câu.
Không biết có chuyện gì bực mình, con ếch kêu ộp ộp. Côn trùng đậu trên cây bay đi vèo vèo.
Ta vẫn không nhúc nhích, cùng thời gian đọng lại nơi Trường Hà thành một pho tượng điêu khắc. Nếu không phải ngẫu nhiên gió thổi qua làm tóc ta rối loạn, ta còn tưởng chính mình đang ngủ.
Nhất trọng môn ghế chi tranh chuẩn bị hừng hực khí thế, tiểu Thảo cùng tiểu Hoa đều không có thời gian đến thăm phế nhân là ta. Ta thực nhàn hạ, phi thường nhàn hạ. Tuy rằng ta cũng muốn tìm người tâm sự, nhưng mà vừa buôn chuyện vừa cắn hạt dưa chính là hành vi không đúng mực a. Cây xanh, gió nhẹ, nước chảy, cũng không phải chỉ là khách qua đường.
“Ngươi chính là Sầu Thiên Ca, tên xấu xí cuồng ngôn?” Thanh âm đột nhiên vang lên đuổi mất con cá sắp mắc câu.
Mắt nhìn con cá gần cắn câu như vậy bỏ chạy, ta không vội không hoảng vẫn như trước nhìn từng gợn sóng, không quay đầu nhìn kẻ quấy nhiễu.
Người này thanh âm cũng thật lớn, khiến lỗ tai ta phát đau. Thảo nào hôm nay mí mắt giật giật, quả nhiên điềm chẳng lành.
“Ta nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe sao?!” Thanh âm tràn ngập tức giận lại một lần nữa đập vào màng nhĩ. Người này tính tình thật không tốt. Nghe được, nghe được, thanh âm lớn như vậy, có muốn không nghe cũng không được?
“Dám cả gan nói cùng thánh tôn giả có nhất chân, lá gan của ngươi thật đúng là lớn a!” Dù không được ta chú ý, người này cũng vẫn như cũ nói chuyện, có điều thanh âm cũng không còn quá lớn, ngữ khí cũng không quá nặng, “Không sai, có can đảm! Sầu thiên ca là thế này, lần này cuộc chiến tranh đoạt nhất trọng môn ghế ta đã thay ngươi báo danh.”
Ta hơi hơi nhíu mày, đằng đằng, ta vừa rồi không nghe lầm chứ?
[ cùng thánh tôn giả có nhất chân ][ có can đảm ][ đã muốn thay ngươi báo danh]
Đây đều là cái gì cùng cái gì a?
“Ta là Tàng Ảnh của tam trọng môn! Ngày mai nếu ngươi không đến tham gia vòng đấu loại, ta sẽ giết tên phế nhân cuồng ngôn là ngươi!” Người tên Tàng Ảnh rống lên, sau đó lập tức xoay người rời đi. Có thể gọi là đến vội vàng, đi hấp tấp.
Thu hồi cần câu, ta hơi có chút buồn rầu xoa xoa mi tâm, vừa rồi là xảy ra chuyện gì?