Bất quá người bảo Đức Trà tìm đến đúng là hoàng đế bệ hạ, hiện tại đang chấp tay sau lưng lẳng lặng đứng ở trên cầu gỗ nơi hoa viên, lặng lặng nhìn mặt hồ yên tĩnh.
Trên mặt hồ, một đóa hoa sen hồng tươi mới nở, lá sen màu xanh nhạt nối tiếp trên mặt hồ, một giọt nước ở giữa lá điểm tô, giống như một viên trân châu trong suốt lấp lánh.
Gió mát thổi qua, trên mặt hồ tạo ra gợn sóng lăn tăn.
“Vương gia, ngài tự mình qua đó đi, tiểu nhân lui trước.” Đi tới bên hồ, Đức Trà công công tự động lui ra.
Đưa mắt nhìn qua, xung quanh tựa hồ chỉ có mình Triệu Thành, không có thủ vệ, ít nhất là ta không nhìn thấy.
Bước trên cầu gỗ, gió nhẹ quất vào mặt, khiến cho tóc trên trán phiêu dật, giờ phút này thật sự quá yên lặng, im đến mức làm cho người ta tâm thán, cuộc sống im lặng như vậy có thể duy trì được bao lâu? Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, trong cuộc sống luôn tràn ngập bất đắc dĩ cùng cảm khái, cuộc không luôn không thể như ý người, mà cuộc sống dù sao cũng phải tiếp tục.
“Thái tử điện hạ.” Đi lên cầu gỗ, ta đi tới bên cạnh Triệu Thành.
“Vương gia… Vương gia lúc đứng ở vị trí của ta có cảm thấy vui vẻ không?” Lời nói mang theo mệt mỏi, Triệu Thành vẫn chưa xoay người lại, chỉ là vẫn bình tĩnh nhìn mặt hồ như trước.
“Thái tử điện hạ, miền Nam đã là của ngài, ngài không cảm thấy vui vẻ hay sao?” Ta cười cười, đi tới bên người Triệu Thành, theo ánh nhìn của hắn, Triệu Thành đang nhìn con cá bơi lượn trong lòng hồ.
“Chúng ta đứng ở bên ngoài hồ, con cá kia chỉ có thể ở trong hồ, tuy rằng là an nhàn nhưng cả đời đều chỉ có thể sống trong một cái hồ mà người khác xây dựng.” Ta hỏi: “Thái tử điện hạ nguyện ý trở thành con cá ở trong hồ được người nuôi dưỡng vây xem hay là nguyện ý giờ phút này đứng ở đây?”
Triệu Thành nhẹ nhàng lắc đầu, im lặng mà cười.
“Vương gia, ngài cũng biết mục tiêu của không ít người mưu soán vị là gì đi?” Triệu Thành thu hồi tầm mắt nhìn về phía ta, trong mắt hắn còn vương một ít tơ máu, xem ra mấy ngày nay vượt qua cũng không thoải mái.
“Ha hả. vinh hạnh của ta.” Ta cười lắc lắc đầu, nói: “Thái tử điện hạ bận rộn như vậy sao còn có thời gian đến gặp ta?”
Triệu Thành nói vậy hình như lấy ta làm mục tiêu cướp lấy ngôi vị hoàng đế, mục tiêu tái sinh ta cuối cùng thất bại, hắn lại thành công không phải sao? (?)
Chân mày buông xuống, Triệu Thành cười khổ, chậm rãi nói: “Vương gia… Hẳn là lập tức rời miền Nam? Hôm nay chia tay không biết khi nào mới gặp lại, ba năm, năm năm, mười năm… Thậm chí từ nay về sau cũng sẽ không còn cơ hội gặp lại Vương gia nữa.”
Triệu Thành gọi ta đến đây lẽ nào để gặp ta một lần cuối trước khi ta rời khỏi?
Còn nhớ tới trước đó tứ ma đánh úp lại chỗ ta, Triệu Thành không để ý nguy hiểm còn tới che cho ta, ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, chỉ là tò mò mà thôi.
“Điện hạ, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi nhé” Ta tùy ý hỏi: “Nếu để ngài chọn giữa giang sơn và ta, điện hạ sẽ chọn như thế nào?”
Ít nhất, Bạch Hà lúc đó chọn giang sơn.
“Đương nhiên là Vương gia.” Nghĩ cũng không thèm nghĩ, Triệu Thành liền cười trả lời ta ngay.
Nhìn cái dạng này của hắn, cũng không biết nên nói cái gì, phỏng chừng là tùy tiện nói một câu đi, trên thế giới này có nam nhân hùng tâm tráng chí trong mắt sẽ không có hai chữ tình yêu.
Ít nhất ở trong mắt Sầu Thiên Ca, hai chữ ‘tình yêu’ chỉ là hai chữ hết sức buồn cười.
“Ta không phải đùa giỡn, cũng không phải chỉ tùy tiện nói một câu mà thôi, kỳ thật hôm nay gọi Vương gia đến đây cũng chỉ muốn trước khi Vương gia rời đi, đem tất cả những gì muốn nói nói cho Vương gia.” Nhẹ nhàng thở dài, Triệu Thành xoay người nhìn về phía ta, mỉm cười nói: “Tuy rằng biết Vương gia không thích quá mức thân cận với người khác… Nhưng mà, chỉ một lần này thôi có được không? Cũng là lần cuối cùng…”
“Hửm?” Triệu Thành muốn làm cái gì?
Đang nghĩ ngợi, nam nhân này liền hướng tới ta bước từng bước, đưa tay ôm lấy ta.
Không khỏi khẽ nhíu mày, muốn đẩy hắn ra liền nhớ tới lời vừa rồi của Triệu Thành, cũng chỉ một lần thôi à?
“Vương gia, Vương gia có biết là từ lần đầu tiên gặp Vương gia ở miền Nam, lúc đến Thần Quốc, ta khi đó cùng Triệu Thiệu du ngoạn ngẫu nhiên cũng gặp qua Vương gia, Vương gia cưỡi trên tuấn mã chiến thắng trở về, lần đầu tiên nhìn thấy liền không có cách nào quên được. Chỉ là Triệu Thành biết, khoảng cách giữa ta cùng với Vương gia lúc đó chính là khoảng cách của hai quốc gia, xa đến như vậy.” Triệu Thành chậm rãi nói ở bên tai ta.
Sau đó, sẽ không phải là nhất kiến chung tình chứ?”Chỉ có biện pháp cùng Vương gia sóng vai mà đứng, cũng chỉ có thể đứng trên cùng một địa vị với Vương gia, hiện giờ ta rốt cuộc đã đứng trên đỉnh cao của ngọn núi lại phát hiện Vương gia đã rời ngọn núi đi đến chỗ xa hơn, một chỗ mà kiếp này ta không thể đi đến.” Nhẹ nhàng thở dài, Triệu Thành cười khổ mà nói:
“Xem ra, kiếp này ta đều không thể đuổi kịp Vương gia.”
“Chỉ lần này thôi… Xin tha thứ ta mạo phạm.” Hơi ôm chặt một tí, Triệu Thành sửa lại xưng hô với ta, ôn nhu nói: “Thiên Ca, lúc hạnh phúc cũng hãy nhớ đến Triệu Thành này, bất luận xảy ra chuyện gì, bất luận khi nào, Triệu Thành đều ở miền Nam chờ ngươi.”
…………
………..
Đợi đến khi ta trở về, ngũ đại trưởng lão đã rời khỏi rồi, áo trắng hơn tuyết, dòng tóc bạc như nước, gió mát lạnh, Bộ Phong Trần một mình đứng dưới gốc cây, lúc thấy ta, nam nhân mỉm cười.
Thật không có cách nào thoát khỏi ôn nhu như vậy…
“Bọn họ đã đi rồi sao?” Từng bước từng bước một hướng tới Bộ Phong Trần, giống như bị gió cuốn, thân thể không tự chủ được tới gần.
“Ừ, cuối cùng cũng chịu đi.” Trước khi ta bước tới bên người, nam nhân đã đi trước một bước đến bên ta.
“Tốt quá… Chỉ là mới có năm người, bốn người khác còn chưa tới, nếu chín người cùng nhau tới, ta cũng không kiên trì nổi muốn té xỉu thôi.” Nói xong lời nói có đùa, Bộ Phong Trần vươn hai tay về phía tay, cho đến cuối cùng ôm lấy nhau, không tự chủ được nhắm mắt lại hưởng thụ phần ấm áp này.
Quả nhiên, tuy rằng Triệu Thành không phải là một người làm cho người ta ghét nhưng khi ở bên cạnh Bộ Phong Trần vẫn có khác biệt rất lớn, giống như khác biệt giữa trời và đất vậy…
“Ha hả, chúng ta khi nào thì quay lại Thánh môn?” Ở miền Nam, chuyện chúng ta muốn làm đều đã làm xong, ở thế gian cẩn thận suy nghĩ một chút, tựa hồ không còn chỗ nào ta muốn đi, mà Bộ Phong Trần là Thánh môn môn chủ cũng không thể luôn mãi cùng ta ở thế gian.
Nhớ rõ lần trước Bộ Phong Trần đột nhiên rời đi, cũng là bởi vì ở Thánh môn có một vài việc Bộ Phong Trần không thể không tự mình xử lý, nếu không nam nhân kia cũng không đột nhiên trở lại Thánh môn.
Thánh môn cũng tốt, xa rời trần thế, rời xa hết thảy hỗn loạn ưu phiền.
Lại nói tiếp, khi ở Thánh môn ta đều chưa từng nghĩ đến sẽ gặp được Thánh môn môn chủ, từ Thánh môn mạc danh kỳ diệu đi ra cho đến nay đã qua nửa năm.
Nửa năm cũng không dài, ta cả đời cũng không nghĩ sẽ trải qua những ngày tháng như vậy.
Ngay từ đầu, giả nhân giả nghĩa còn lừa ta mất trí nhớ, kết quả nắm lấy thiếu sót lớn nhất cả đời Sầu Thiên Ca (?)
Giả nhân giả nghĩa… Ngụy thánh… Sao lại có hai người?
“Ừ, ngày mai trở về Thánh môn, rời khỏi Thánh môn đã nửa năm, nhớ rõ lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi đang bị một con dã thú truy đuổi trong rừng hoa đào.” Bộ Phong Trần mang theo ý cười nhớ lại lần đầu tiên hắn nhìn thấy ta, lúc đó ta thật sự chật vật đến khong chịu nổi.
Dừng một chút, Bộ Phong Trần mỉm cười, nói: “Quấn y như một cái bánh chưng.”
Cái gì, bánh chưng? Tuy rằng khi đó, băng vải trên người có nhiều hơn chút đỉnh nhưng cũng không đến mức như cái bánh chưng chứ?
“Ngươi cho là khi đó ngươi tốt lắm sao? Quả thật là một khối băng to lớn, ngay cả lúc cười rộ lên cũng lạnh như băng, nhìn thấy thực khó chịu.” Ta vỗ vỗ lưng nam nhân thật mạnh, cười nói.
“Ô —- ta như thế nào còn nhớ rõ ngươi nhìn lén ta tắm rửa, hơn nữa… Còn nhìn đến không chuyển mắt.”
“Ngươi cái người này!” Thì ra chuyện lúc đó hắn đều ghi tạc trong lòng…
……………
……………
Thật sự phải về Thánh môn, trước kia vẫn muốn hỏi ngụy thánh, ngày đó nếu không đi ra, có phải còn có thể tiếp tục khống chế sự việc, bất quá cảm thấy sau khi trở lại Thánh môn hỏi sẽ tốt hơn.
Sau khi trở lại Thánh môn, có một vài chuyện cần nói với Bộ Phong Trần.
“Làm thế nào trở về được?” Lúc đi ra thì hôn mê, hiện tại trở về là thanh tỉnh.
“Nhắm mắt lại… Là có thể.” Kết quả, vẫn bị Bộ Phong Trần bịt kín ánh mắt.
“Này! Để cho ta thấy không được sao?!”
“Hư — Chúng ta đã trở lại Thánh môn rồi.”
“Nhanh như vậy?” Bất quá là cùng nhau tới một đỉnh núi ở ngoại thành Hoàng Thành miền Nam, bất quá là bị Bộ Phong Trần che kín ánh mắt, như thế nào đột nhiên lại trở lại Thánh môn?
Bàn tay che đôi mắt đã buông ta, xuất hiện trước mắt đã là một thế giới khác.