Một dòng khí lạnh đột nhiên len lỏi từ phía sau lưng ta, chẳng lẽ, chẳng lẽ là người sở hữu thân thể trước kia bị sét đánh đã sống lại? Ha hả, không thể nào, không thể nào?!
Làm sao Sầu Thiên Ca có thể giống Bộ Phong Trần biến thành hai người như thế được? Không, sẽ không đâu, cũng không nên, ta không phải Bộ Phong Trần, nói không chừng đây là cái bẫy mà giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần cố ý sắp đặt, ngụy thánh cũng từng nói với ta không thể ở lại Phong Nguyệt quốc, có lẽ đây chính là một trong những nguyên nhân.
Chỉ là, chỉ là tưởng tượng đến Sầu Thiên Ca cũng có hai người, ta bắt đầu choáng váng đầu, nếu thế giới này thật sự có thêm một Sầu Thiên Ca, ta nghĩ ta cũng sẽ hiểu được cảm thụ của Bộ Phong Trần, thật sự là hận không thể lập tức đánh cho đối phương rớt đài, huống chi vẫn sử dụng chung thân thể như Bộ Phong Trần.
“Vương gia, hiện tại làm sao bây giờ?” Lão Tứ lo lắng hỏi.
Than nhẹ một tiếng, mi tâm nhẹ nhàng nhăn tít, tự hỏi sau một lát mở miệng: “Lão Tứ, tin tức có thật không?”
“Thiên chân vạn xác (chính xác vô cùng)!” Lão Tứ gật đầu nói “Lão Nhị cũng biết việc này.”
“Vậy lão Nhị đâu rồi?” Ta lập tức hỏi.
“Vương gia, lão Nhị còn đang ở Trân Châu thành chờ ngài phân phó, không dám hành động thiếu suy nghĩ.” Nghe lão Tứ nói vậy, ta hơi an tâm, khi đã biết trước thế cục cũng không thể để lão Nhị dễ dàng đi đến thủ đô Phong Nguyệt quốc, nếu thật sự là bẫy của giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần, lão Nhị đến đó thật sự là tự nhảy vào.
Cũng may, ngoại trừ lão Tứ cùng lão Cửu bị Bộ Phong Trần nhìn thấy qua, mấy bộ hạ của ta lúc này Bộ Phong Trần đều không có gặp qua.
“Tốt lắm, tạm thời bảo lão Nhị không được lộn xộn.” Hít sâu một hơi, ta trầm giọng nói “Lão Bát đâu, bảo hắn đến đây, ta có một số việc muốn hỏi hắn.”
“Tuân mệnh.” Lão Tứ trả lời.
Chỉ trong chốc lát, lão Bát vội vội vàng vàng lại đây.
“Vương gia, có gì phân phó sao?”
Vẫy vẫy tay bảo lão Bát ngồi xuống, ta hỏi: “Lão Bát, ngươi ở Phong Nguyệt quốc có đến Thông Hải tiền trang rồi phải không?” Đây là một trong những vấn đề ta lo lắng nhất, lúc trước ta cho bọn hắn tiền toàn bộ đều là từ Thông Hải tiền trang, Thông Hải tiền trang là của ngụy thánh, cũng tức là của giả nhân giả nghĩa.
Bằng trí tuệ của Bộ Phong Trần, giả nhân giả nghĩa đại khái có thể thông qua Thông Hải tiền trang trải rộng tứ phương tìm kiếm hành tung của ta, mấy bộ hạ của ta cũng vậy.
“Có… Có đến.” Đại khái nhìn sắc mặt nghiêm trọng của ta, lão Bát vừa ấp a ấp úng nói, vừa cúi đầu: “Nhưng mà Vương gia, lúc ta đi đến đó luôn dịch dung, trở về cốc cũng đặc biệt thay đổi đường đi, cho dù có người theo dõi cũng có thể cắt đuôi.”
Thấy bộ dáng nơm nớp lo sợ kia của lão Bát, ta chỉ cười khổ khoát tay áo, nói: “Được rồi, đừng khẩn trương như vậy, ta chỉ hỏi một câu mà thôi.”
Ta rất quen thuộc lão Bát, lão Bát võ công tầm thường nhưng công phu dịch dung bắt chước chạy trốn rất rất cao, chỉ sợ cho dù là ta cũng khó đuổi kịp lão Bát, mà thuật dịch dung của lão Bát, phỏng chừng là Bộ Phong Trần cũng nhìn không ra.
Thật tốt là lão Bát đi Thông Hải tiền trang chứ nếu là những người khác chỉ sợ hành tung sớm bị Bộ Phong Trần biết được, tuy rằng không rõ Bộ Phong Trần có thật sự lợi dụng Thông Hải ngân hàng để tìm kiếm tung tích của ta hay không, nhưng cẩn thận làm việc luôn luôn tốt.
Như vậy… Đến thủ đô Phong Nguyệt quốc Nguyệt Thành nhìn một cái thì sao?
Trong lòng ngứa ngáy, không tận mắt nhìn thấy Sầu Thiên Ca giả kia không có cách nào làm cho ta có thể yên tâm, nhưng lại sợ rơi vào bẫy.
Nếu thật sự là bẫy của Bộ Phong Trần, không thể không nói, giả nhân giả nghĩa kia thật sự nhìn thấu ta, là biết chắc ta sẽ đi sao?
Ha hả… Muốn bắt được ta ư, không phải chuyện dễ dàng đâu.
Chỉ là, cho dù trốn, có khả năng chạy trốn đến đâu? Mà ta vì cái gì phải trốn?
Là bởi vì ngụy thánh muốn ta tránh giả nhân giả nghĩa, hay là bởi vì ta biết giả nhân giả nghĩa hiện tại nhất định rất giận ta?
Đúng như lời giả nhân giả nghĩa nói, không lâu sau ngụy thánh và giả nhân giả nghĩa sẽ thật sự tách ra thành hai người, tới lúc đó, ta cũng không còn tồn tại mâu thuẫn phức tạp trong lòng ta hiện giờ.
Bất kể như thế nào, cũng phải nên đi Nguyệt Thành một chuyến.
Hơi nhíu mày, khóe miệng ta giương lên nói với lão Bát: “Bảo lão Nhị lại đây.”
………………..
………………..
“Vương gia, thật sự không cần ta đi theo?” Lão Tứ trưng ra bộ mặt hồ ly khổ hề hề.
“Không thể đi, trong Nguyệt Thành có thể có người nhận ra ngươi, trước hết ngươi nên trở về cốc đi.” Nếu để giả nhân giả nghĩa nhìn thấy lão Tứ, hắn còn không biết ta ở phụ cận?
Hiện giờ, mặc kệ là ngụy thánh hay giả nhân giả nghĩa cũng không thể nhận ra lão Nhị, lão Bát cùng với Sầu Thiên Ca hiện tại, cho dù ta đứng trước mặt Bộ Phong Trần, tên kia cũng không nhất định có thể nhận ra ta. (Tình: quá sai lầm rồi anh ơi ~)
Đuổi lão Tứ về sơn cốc rồi, người đi đến Nguyệt Thành cùng ta còn lại là lão Nhị và lão Bát.
Bất quá, ta cũng sẽ không ngốc nghếch đến độ làm như dân chúng bình thường ra vào Nguyệt Thành, Bộ Phong Trần nếu có thể mở tiền trang ở thế gian để xây dựng cơ sở ngầm, hắn cũng có thể đem thế lực của hắn đặt vào bên trong Phong Nguyệt quốc, dù sao, Phong Nguyệt quốc cùng hắn cũng có chút sâu xa.
Bên ngoài thì nói Thánh môn không được nhúng tay vào việc thế gian, mà Bộ Phong Trần làm sao có thể ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc.
Có một số việc, không thể không phòng.
Nếu không thể công khai ở dưới tầm mắt của Bộ Phong Trần mà vào Nguyệt Thành, ta cũng có biện pháp khác để đi vào Nguyệt Thành, ngay trước mắt ta không phải còn có một vị hoàng tử có thể tùy ý ra vào Nguyệt Thành sao?
“Lão Nhị, ngươi nói mấy ngày nay Phong Vô Cấu chuẩn bị trở về Nguyệt Thành sao?” Nghe tin tức từ chỗ lão Nhị, ta chỉ có thể cảm thán trời cũng giúp ta.
“Hồi bẩm Vương gia, đúng vậy.” Lão Nhị cau mày, nói: “Vương gia, bên trong Phong Nguyệt quốc này thế nhưng có người dám giả mạo ngài, chúng ta tuy rằng đã rời khỏi phân tranh trong triều đình, nhưng không thể trơ mắt nhìn người giả mạo kia lợi dụng thanh danh của ngài đi chung quanh lừa gạt.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Chúng ta đi Nguyệt Thành nhìn xem rốt cuộc là ai dám giả mạo ngài!” Lão Bát căm giận bất bình nói.
Sở dĩ chọn lựa lão Bát cùng lão Nhị, một trong những nguyên nhân cũng bởi vì bọn họ không biết quãng thời gian ta biến thành bộ dạng người khác, nếu để bọn lão Tứ cùng đi, vạn nhất ở Nguyệt Thành gặp được Sầu Thiên Ca giả kia chính là bộ dạng của người trước đây bị sét đánh, không chừng bọn lão Tứ cũng bị lừa.
Cẩn thận có được thuyền vạn năm, chuyện lật thuyền trong mương ta không nghĩ lại đến lần thứ hai.
“Vương gia, ta đã nói với Vương công tử, nói ngài là đại ca lâu rồi không gặp của ta, lần này trở về Nguyệt Thành cũng muốn đưa ngài đi theo, chuyện này Phong công tử đã vui vẻ đáp ứng, đến lúc đó chúng ta đi theo đội ngũ của Phong công tử trở lại Nguyệt Thành.” Đến đây, lão Nhị dừng một chút, chần chờ sau một lát một nhỏ giọng nói tiếp: “Vương gia, ngài cẩn thận như vậy, không phải ở Phong Nguyệt quốc có người gây bất lợi với chúng ta?”
Không khỏi cười ra tiếng, ta than nhẹ, cười khổ mà nói: “Người đối ta bất lợi thật sự không có, chỉ là trước kia không cẩn thận chọc trúng một nhân vật phiền toái lớn, nếu để hắn biết ta ở Phong Nguyệt quốc, ta chỉ có gặp phiền toái lớn, cho nên đối với hành tung của ta, các ngươi phải giữ bí mật, hiểu chưa?”
…………
…………
Không quá hai ngày, Phong Vô Cấu cũng chuẩn bị xong xe ngựa trở về Nguyệt Thành, ta cùng lão Bát là anh em kết nghĩa lâu rồi không gặp của lão Nhị cùng ngồi trên xe ngựa.
Lão Nhị cưỡi ngựa chạy bên ngoài hộ tống, ta cùng lão Bát ngồi bên trong xe ngựa, chỉ lão Bát ngồi không được, xe ngựa vừa ra tới cổng thành Trân Châu hắn đã bỏ chạy ra ngoài cùng cưỡi ngựa với lão Nhị.
Đại khái cùng Bộ Phong Trần ngồi xe ngựa đã quen, ta hiện giờ cũng lười cưỡi ngựa, rõ ràng ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần.
Trân Châu thành cách Nguyệt Thành cũng không phải rất xa, ước chừng khoảng một ngày là tới, chúng ta ra cửa từ sáng, có thể buổi tối sẽ đến Nguyệt Thành.
Được khoảng nửa ngày sau, xe ngựa dừng lại bên bờ sông, mọi người nghỉ ngơi chút đỉnh sau đó lại tiếp tục đi, chỉ là Phong Vô Cấu vẫn tránh ở trong xe ngựa của hắn, cho dù ăn cơm cũng không đi ra, thật sự là một hoàng tử kỳ quặc.
“Lão Nhị, Phong Vô Cấu vẫn luôn có cá tính như vậy sao?” Ta hỏi.
Lão Nhị ở bên cạnh Phong Vô Cấu cũng được một thời gian khá lâu, hẳn càng hiểu Phong Vô Cấu.
“Phong công tử thuở nhỏ phải chịu tang mẫu thân, lại có lời tiên đoán của quốc sư là người không nên sống trên đời, cho nên không có ai nguyện ý tiếp cận với Phong công tử, tính cách của hắn khó tránh có chút quái gở.” Nhẹ nhàng thở dài, lão Nhị lấy làm tiếc hận nói “Kỳ thật Phong công tử là người rất tốt.”
Nghe giọng điệu của lão Nhị, ta nhíu mày, cười nói: “Ngươi thích hắn?”
“Vương gia…”
“Ha hả.” Cười cười, ta nhìn về phía xe ngựa của Phong Vô Cấu, suy nghĩ một lát mới bước qua, ước chừng là do cùng nhau đi đường nên khi ta qua đó không có người ngăn cản.
“Phong công tử, ta là Vương Nguyệt.” Ta ở bên ngoài nhẹ nhàng hô một tiếng.
“Vương công tử, có chuyện gì sao?” Mành cửa xe được kéo lên, nam tử mang mặt nạ trừng một đôi mắt đẹp nhìn về phía ta.
“Không có việc gì, không thể tìm điện hạ hay sao?” Ta nhẹ nhàng cười với nam nhân.
“A… Dĩ, dĩ nhiên không phải.” Nhất thời nói lắp, trong chốc lát Phong Vô Cấu cúi đầu dời tầm mắt, trong chốc lát lại trừng mắt nhìn ta.
“Phong công tử, trên mặt ta có gì đáng sợ sao, cần thiết phải nhìn chằm chằm tại hạ như vậy.” Hơi hơi nhíu mi, ta cười khẽ một tiếng.
“Không! Không có!” Liên tục lắc đầu, nếu không phải mặt Phong Vô Cấu bị mặt nạ che đi, ta nghĩ nam nhân có chút ngây thơ này trên mặt hẳn là đỏ ửng rồi đi?
Ai, tính cách như thế này thật đáng yêu, chỉ là không khỏi có chút đơn thuần quá mức, chẳng lẽ trước đó Phong Vô Cấu chưa từng tiếp xúc với ai sao?
“Phong công tử tính để ta đứng đây mãi sao?” Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nóng bừng như ánh mặt trời giữa không trung, ta cười khổ nhìn nam nhân đang ngây người.
…………..
…………..
Nhấc mành xe ngựa lên, có thể làm cho người ta nhìn thấy phong cảnh bên ngoài xe ngựa, Phong Nguyệt quốc rất ít đồi núi, phóng tầm mắt nhìn xa xa đều là những mảnh bình nguyên xanh biên biếc, màu trời xanh lam, mặt đất cũng xanh, ở xa xa nối liền với nhau có vẻ phá lệ trống trải, ở chỗ này cười ngựa nhất định là không chê vào đâu được.
“Phong công tử, không ngại ta nhấc mành lên chứ?” Ngồi trong xe ngựa của Phong Vô Cấu, ta quay đầu nhìn bạch y nam tử ngồi trong một góc sáng sủa, mỉm cười nói.
Lắc đầu, Phong Vô Cấu thì thào nói: “Không, vừa hay… vừa hay.”
Vừa hay? Lời này nói ra chính là có ý tứ gì? Lại nói tiếp câu vừa mới của Phong Vô Cấu bảo ta tiến vào trong xe giống như nói xong đột nhiên hối hận vậy.
Phong Vô Cấu tựa hồ không cố ý muốn tiếp xúc với người khác, chẳng lẽ thật sự có tính khiết phích giống ta ư?
“Điện hạ, phải về Nguyệt Thành, nhìn dáng vẻ của ngài… Tựa hồ không phải đặc biệt vui vẻ?” Ngồi ở bên trong xe ngựa hóng gió, ta trò chuyện cùng Phong Vô Cấu ngồi ở bên góc sáng sủa.
Phải ở một mình suốt quãng thời gian chờ đợi đến Nguyệt Thành chắc chắn rất nhàm chán, nói chuyện phiếm với lão Bát ư? Quên đi, ta quá quen thuộc với lão Bát rồi, tên kia cũng thích nói chuyện với lão Nhị, chẳng bằng tìm Phong Vô Cấu nói chuyện, tính cách người này cũng khá ôn hòa.
“Không có.” Lắc lắc đầu, Phong Vô Cấu thản nhiên nói. Chỉ là nhìn biểu tình này của hắn, rõ ràng không nguyện ý trở về.
Nhìn chằm chằm mặt nạ nam nhân, ta cười nói: “Có lẽ ở một thế giới trời cao biển rộng thì hoàng cung so ra có chút phiền chán, điện hạ, vì sao không dùng mặt thật để gặp người, ngài… Nhất định là một mỹ nam tử.
Phong Vô Cấu sửng sốt, liên tục lắc đầu, thấp giọng nói: “Vương công tử, nơi này không có người ngoài, ngươi không cần gọi ta là điện hạ.”
“Vô Cấu.” Trực tiếp gọi tên nam nhân, ta nói “Ngài cũng trực tiếp gọi tên ta là được, Vô Cấu, được không?”
Phong Vô Cấu muốn dẫn dắt đề tài sang hướng khác sao? Ha hả, muốn đùa giỡn trước mặt ta ư, Phong Vô Cấu quá ngây thơ rồi, nam nhân này thật đúng là không thích hợp ở trong hoàng cung, thật không biết với tính cách như thế này của hắn làm sao sống sót trong hoàng cung hung hiểm vạn phần.
Triệu Thiệu có thể sống, không chỉ bởi vì hắn là một Triệu Thiệu nhàn tản, càng bởi vì phía sau hắn có một lão hoàng đế chiếu cố, còn Phong Vô Cấu thì có cái gì? Ai cũng không muốn tiếp cận hắn.
Mặt nạ của Phong Vô Cấu, chuyện ly kỳ Phong Vô Cấu chết đi sống lại, Phong Vô Cấu có thân hình tương tự Bộ Phong Trần đã làm cho ta có một loại trực giác không thể xác định, chẳng lẽ có quan hệ gì đó với Bộ Phong Trần hay sao?
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ẩn ẩn bên trong giống như sắp nắm bắt được trọng điểm, nhưng vẫn còn kém một chút nữa mới có thể hiểu rõ toàn bộ sự tình.
“Vương công tử…” Phong Vô Cấu đột nhiên nhẹ nhàng hô một tiếng.
“Không phải đã nói trực tiếp gọi tên sao, Vô Cấu.” Ta nở nụ cười nói một câu.
“Vương… Vương Nguyệt.” Nam tử kia tựa hồ hít sâu một hơi, trong thanh âm hơn vài phần phiền muộn “Ngươi không sợ ta sao?”
Ta nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Bởi vì Vô Cấu là hoàng tử cao cao tại thượng, cho nên ta phải sợ ngài sao? Ha hả?”
“Không, không phải ý này.” Nam tử cười khổ một tiếng, nói: “Ngươi có thể không biết về chuyện của ta, nếu đã biết, có lẽ ngươi sẽ không còn đối xử thân thiết với ta thế.”
Phong Vô Cấu tiếp tục nói, thanh âm khinh đạm mà tịch mịch: “Vương công tử, ngươi cũng biết hễ là người quá mức thân cận với ta cuối cùng đều sẽ chết, bao nhiêu năm nay, ta không nhớ rõ có bao nhiêu người vì ta mà chết, cho dù như thế, Vương công tử cũng dám tiếp tục ngồi cùng xe với ta sao?”
“Ha hả…” Ta không khỏi nở nụ cười, cách nói như vậy là lần đầu tiên mới nghe được.
Thấy ta cười, Phong Vô Cấu càng thêm thành thực: “Vương công tử, ta không phải nói đùa, từng có một thị nữ bởi vì không cẩn thận đổ nước trà vào người ta liền thắt cổ chết, ở trong hoàng cung Phong Nguyệt quốc, Phong Vô Cấu ta là người bị nguyền rủa, hễ ai tiếp cận với ta đều mạc danh kỳ diệu chết đi, cho dù như vậy, Vương công tử cũng còn có thể cười…”
Khi nam tử còn chưa nói xong, ta liền đưa tay vỗ nhè nhẹ lên bả vai hắn, cười nói: “Quỷ môn quan ta cũng đi qua rồi, lại đi một lần nữa cũng không sao.”
“Trong thế giới này làm gì có người nào bị nguyền rủa, Vô Cấu, lời của người bên ngoài đôi khi không nên để trong lòng.”
Phong Vô Cấu sững sờ nhìn ta, rồi sau đó thở dài quay đầu đi, cười khổ mà nói: “Vương công tử, ngươi vẫn nên đi xuống đi, Vô Cấu quý trọng người bằng hữu như ngươi, không muốn hại ngươi, có lẽ, thế giới này thật sự có người bị nguyền rủa.”
“Vô Cấu là bởi vì nguyên nhân này nên không muốn ở lại hoàng cung?” Nhìn trời xanh, mây trắng, ta híp mắt nói: “Con người sống trên đời cũng chỉ có một quãng thời gian mà thôi, Vô Cấu không cần để ý tới người khác nói cái gì. Không cần để ý ánh mắt người khác. Con đường của mình thì mình cứ di, sống vui vẻ là tốt rồi.”
“Vì chính mình mà sống?” Nhẹ nhàng thở dài, Phong Vô Cấu nói: “Vương Nguyệt… Cảm ơn ngươi.”
“Người khác có lẽ sẽ cảm thấy Vô Cấu là người bị nguyền rủa, đối với ta thì không, cho dù Vương mỗ thật sự chết đi, cũng không liên quan gì đến Phong Vô Cấu.” Lại vỗ vỗ bả vai Phong Vô Cấu, ta cười nói: “Xem, ta không phải còn sống rất tốt hay sao?”
Chẳng lẽ vỗ vỗ bả vai Phong Vô Cấu thì Sầu Thiên Ca ta sẽ chết? Ha hả, nếu thật sự là vậy, ta thật ra muốn nhìn xem ai dám đến câu mạng của ta.
“Vương Nguyệt, ngươi có người yêu không?”
Phong Vô Cấu đột nhiên hỏi một câu.
Người yêu à? Ta cười gật đầu, có, đúng là có người yêu.
Được Vương công tử yêu thương, người nọ nhất định rất hạnh phúc…”
………….
…………
Phong Nguyệt quốc – Nguyệt Thành.
“Người kia chính là người có danh xưng ma vương ở Thần Quốc – Sầu Thiên Ca? Thoạt nhìn không giống lắm, nghe nói Sầu Thiên Ca tuy rằng ngoại hiệu là ma vương nhưng bộ dáng rất anh tuấn tiêu sái, chính là người vừa thấy trong yến hội sao? Bộ dạng bình thường còn chưa tính, bộ dáng sợ hãi rụt rè kia sao giống một Nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ.”
“Ha hả, đâu chỉ có bộ dạng, nghe nói Sầu Thiên Ca đã sớm chết rồi, nói không chừng này là giả.”
Trong hoàng cung, mấy hoàng tử ghé vào nhau trò chuyện.
“Nghe ý tứ của phụ hoàng là muốn mượn sức Sầu Thiên Ca, ma vương này sau khi rời khỏi Thần Quốc cũng mang theo một đống châu báu hoàng kim, có tiền có thực lực đích thực.”
“Làm sao chứ, Phong Nguyệt quốc chúng ta còn chưa đủ hay sao? Châu báu trang sức, có quốc gia nào nhiều hơn Phong Nguyệt quốc chứ?” Một người thần bí nói: “Nghe nói, lần này phụ hoàng tiếp đãi Sầu Thiên Ca long trọng như vậy là bởi vì quan hệ với quốc sư.”
“Ai, cái đó và chúng ta có quan hệ gì đâu, thế nào cũng bảo chúng ta đều phải trở về, tên quỷ xui xẻo cũng sẽ trở về nhỉ?”
“Chậc chậc —- nhỏ giọng thôi, các ngươi cũng biết nếu ai chọc tới tên quỷ xui xẻo kia cuối cùng nhất định sẽ chết, tránh hắn là được.”
“Ai, nói cũng lạ, phụ hoàng làm sao còn để cho tên chết tiệt quỷ xui xẻo đó sống, lặng lẽ giết quách đi cho xong, còn nhớ không, vài năm trước có một thị nữ của tam công chúa cố ý đem nước nóng tạt vào người tên quỷ xui xẻo đó, kết quả cùng ngày thị nữ kia mạc danh kỳ diệu thắt cổ chết, tam muội đáng thương của ta từ đó cũng điên luôn, ngẫm lại còn tức giận!
“Chẳng lẽ không có biện pháp có thể diệt trừ tên kia sao? Hắn còn sống một ngày, lòng ta sẽ không thoải mái!”
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, các ngươi cũng nên kiên nhẫn một chút, đừng động thủ với tên quỷ xui xẻo kia, hắn là người bị nguyền rủa, chúng ta cách hắn càng xa càng tốt.”
“Phụ hoàng nên đem hắn lưu đày đi thật xa mới đúng…”