Beta: Jungjenny
“Tám mươi vạn lượng? Tám mươi vạn lượng a!”
“Lão phu không có nghe nhầm chứ? Một vật mang điềm xấu mà cũng có thể bán được tám mươi vạn lượng?!”
“Những người này đều điên rồi sao?”
Hội đấu giá thập phần náo nhiệt, ai cũng thật không ngờ cao trào hôm nay lại đến nhanh như vậy, trong lịch sử hội đấu giá ở Giang thành, lần đầu tiên có người ra giá đến tám mươi vạn lượng bạc trắng, nhưng lại là vì một khối ngọc bội của một tên phản tặc đã chết.
“Tám mươi vạn lượng, ngươi thật là có tiền a…” Lúc này ta cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, vừa nãy Bộ Phong Trần dùng năm nghìn lượng hoàng kim mua một nữ nhân, hiện tại dùng tám mươi vạn lượng mua ngọc bội của ta, ánh mắt của nam nhân này cũng chưa bị mù.
Ta thấp giọng nói nhỏ bên tai Bộ Phong Trần: “Nhà ngươi rốt cục có bao nhiêu, không ngại nói ta nghe một chút đi?”
Bộ Phong Trần cầm quạt gõ nhịp lên chân, quay về phía ta cười nhạt nhẽo: “Này thôi…. Trước tiên ngươi phải trả lời ta một vấn đề?”
“Vấn đề gì, cứ việc hỏi đi.” Lòng hiếu kỳ của ta bỗng nhiên tăng cao.
Bộ Phong Trần còn chưa mở miệng, nam tử trên lầu vừa cùng chúng ta tranh miếng ngọc bắt đầu thất thố rống to.
“Quái quỷ thật! Quả thật chính là quái quỷ! Tám mươi vạn lượng mua một khối ngọc bội, ngươi… Ngươi nói ra thật dễ, ta không tin, ta không tin ngươi có nhiều tiền như vậy! Bản công tử hiện đang có mười vạn lượng, ngươi nếu lấy không ra tám mươi vạn lượng, khối ngọc bội này phải về tay bản công tử!” Nghe ra thanh âm còn có chút trẻ tuổi.
“Nếu ta lấy ra được thì sao?” Cây quạt “bá—-” một tiếng mở ra, Bộ Phong Trần ngữ khí đạm mạc đáp lời, quay đầu lại liền hướng tới ta thấp giọng nói “Ta cùng hắn, ngươi thích người nào?”
“Ngọc bội kia tất nhiên là của ngươi!” Nam tử trên lầu hô lên.
Ta đoạt lấy quạt trong tay Bộ Phong Trần chính mình quạt, liếc mắt sang hướng người nọ, cười lạnh nói: “Các hạ thật đúng là làm một vụ mua bán mà không cần bỏ vốn, nếu chúng ta có thể đưa ra tám mươi vạn lượng ngay lúc này, các hạ có dám đánh cược mười vạn lượng của các hạ không?”
“Ta sao? Dĩ nhiên là thích hắn, ôn nhu lại am hiểu ý người khác, tính tình tốt.” Ta quạt quạt, chầm chậm nói xong, trên thực tế, ta một chút cũng không thích.
Giả nhân giả nghĩa hỏi loại vấn đề ái muội này, ta cũng không khờ dại đến nỗi không hiểu ý tứ của hắn, hoặc là hảo cảm đặc thù của hắn đối với ta.
Một thân thể, hai linh hồn, nhất định hai người kia ngay từ đầu sẽ dây dưa tranh đấu cho đến cuối cùng, đấu ngầm cũng có, so sánh, chém giết rõ ràng, hai linh hồn không quen nhìn nhau, một cái muốn tiêu diệt một cái trở thành Bộ Phong Trần “Độc nhất vô nhị”.
Nói là tìm đến phương pháp phân cách linh hồn, nếu thật sự bị bọn họ tìm được rồi, đến cuối cùng có thể sẽ quang minh chính đại đến ngay trước mặt quyết đấu.
Hiện giờ giả nhân giả nghĩa cùng ngụy thánh nhìn nhau không vừa mắt, cũng không có biện pháp, dù sao thân thể chỉ có một, đánh như thế nào? Tay trái đánh sang phải, hay là đùi phải đá chân trái? Tạm thời bình an vô sự cũng không đại biểu sau này chung sống hòa bình.
“Hừ – kia là người dối trá, nói gì hai chữ “ôn nhu”, có từng nghe nói qua, đao ôn nhu thường là sắc bén nhất, chém vào trên người thì không đau, lại dễ dàng cướp đi sinh mạng.” Giả nhân giả nghĩa nhìn ta cười nhạt, trong mắt lộ ra vài phần khinh thường, hắn tiếp tục nói “Hắn chính là người có ý chí sắt đá nhất thế gian, không ai có thể sánh.”
Lúc ta cùng Bộ Phong Trần đang nói chuyện, người trên lầu vừa nãy mới tranh cãi ầm ĩ đang im lặng sau một lát lại rống lên.
“Tốt! Cược liền cược, bản công tử hôm nay dùng mười vạn bạc trắng cùng ngươi chơi một ván! Tiểu Tam, Tiểu Tứ, đem mười vạn bạc trắng của bản công tử đến đây!” Người nọ hô.
Khán giả đều đang xem diễn, tiểu Thảo cô nương cũng thức thời tạm dừng hội đấu giá, thành chủ cùng mấy người phụ trách nói chuyện với nhau, tìm người đến tửu lâu phía sau đem bạc đến.
Trước khi đấu giá hội bắt đầu, khách nhân đều đem ngân lượng để ở tửu lâu phía sau để bảo quản, Bộ Phong Trần dĩ nhiên cũng đem đến nhưng ta không biết hắn đem nhiều hay ít.
“Đồng Đồng, ngươi cũng qua đó nhìn xem.” Bộ Phong Trần gọi thị đồng.
“Dạ, tiên sinh.” Đồng Đồng đi theo người phụ trách chạy tới phía sau xem ngân lượng.
Trước khi ngân lượng được mang đến, đấu giá hội tiếp tục tiến hành, giá cao nhất mua kỳ lân ngọc bội là tám mươi vạn lượng bạc, không có người kêu giá cao hơn nên tạm thời tiến hành niêm phong cất vào kho, chờ sau đó tiếp tục.
“Ngươi thực sự có nhiều tiền như vậy sao?” Là bạc, hay là đá, ta thực hoài nghi Bộ Phong Trần lấy đâu ra nhiều ngân lượng như vậy, nhớ tới hắn đã từng nói qua, ta liền hỏi: “Ta vừa rồi đã trả lời vấn đề của ngươi, hiện tại có thể nói cho ta biết ngươi rốt cục có bao nhiêu tiền?”
Bộ Phong Trần mím môi đạm cười, ép sát vào người ta, tay xoa cằm ta: “Câu trả lời của ngươi, ta không hài lòng.”
Ta cúi đầu tránh được hành động lỗ mãng của hắn, nhíu mày, không hờn giận nói: “Ngươi xấu lắm.”
“Ngươi không phải thích hắn sao, vấn đề này sẽ để lại cho hắn giải đáp thì tốt hơn.” Bộ Phong Trần quay người ngồi trở lại chỗ cũ, bộ dáng không muốn nói cho ta biết.
Ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, rất muốn ở khuôn mặt xinh đẹp kia để lại mấy dấu răng đỏ tươi.
Ước chừng sau hai vật phẩm đấu giá, một đội hộ vệ mang đao đi vào, mấy tráng hán cố hết sức nâng thùng lớn đi lên đài đấu giá, mỗi một chiếc thùng lớn đều dán giấy niêm phong, mang theo chìa khóa lớn, Đồng Đồng đi bên cạnh bốn tráng hán, chiếc thùng mà bốn tráng háng đang nâng hẳn là của Bộ Phong Trần đặt trước nhưng chỉ có một cái mà thôi.
“Ha ha ha, bất quá chỉ có một cái thùng mà thôi!” Trên lầu truyền đến từng trận cười, rồi sau đó chợt nghe “đặng đặng đặng” thanh âm gót giày giẫm lên thang lầu, công tử vẫn ngồi ở ghế lô trên lầu hứng trí bừng bừng chạy xuống dưới, tuổi còn trẻ, ước chừng hai mươi, đầu đội mão ngọc, thắt lưng mang ngọc bội, cầm quạt trong tay, ngũ quan đoan chính, anh tuấn suất khí, lộ ra vài phần khờ khạo cùng thẳng thắn, lại có vài phần ngu đần của công tử phóng đãng.
Ta nhíu mày, nghe thanh âm, có vẻ người này…….
Chậc, người này không phải là tiểu vương gia của miền nam Triệu Thiệu sao? Như thế nào chạy đến đây…..