Beta: Lãnh Dạ
“Có đuổi theo không? Có đuổi theo không?” Tiểu Hoa liên tiếp quay đầu nhìn lại.
Bốn bóng người màu đen chạy trốn trong rừng trúc ban đêm, gió đêm phất qua, biển trúc lay động vang lên những tiếng thanh thúy, nện bước chạy trốn chưa từng dừng lại.
“Giống như không có đuổi theo, vừa mới phía sau vẫn thấy người, nhưng dần dần tựa hồ biến mất rồi.” Thằng nhóc quỷ tuy rằng vóc dáng nhỏ nhất nhưng trong 4 người chúng ta thì hắn vẫn là Nhất Trọng Môn Nhất Tịch, là người có võ công giỏi nhất trong chúng đệ tử Nhất Trọng Môn, cũng là người có khả năng nhất cảm nhận được phía sau chúng ta có người đuổi theo hay không.
“Lập tức đi ra.” Chạy một đường, xuyên qua rừng trúc đã có thể mơ hồ nhìn thấy ánh trăng phản chiếu trên Lệ Tích hồ, như một mặt gương phẳng lặng nhu hòa mà lại yên tĩnh.
Xuyên qua một mảnh rừng trúc xanh biếc, sau đó bốn người chúng ta đi đến bên chiếc hồ rộng lớn, cỏ xanh nhạt mềm mại lộ ra hương bùn đất thản nhiên, hạt sương sớm nho nhỏ giấu phía dưới mặt cỏ mang đến cảm giác thanh lương ướt át.
Từng đợt gió mát phất qua Lệ Tích hồ, hơi thở thanh lương sạch sẽ nhất thời làm cho tinh thần con người ta rung lên.
“Gió mát thật thoải mái a, Cửu Trọng Môn không hổ là thánh địa của Thánh Môn, mặc kệ là cái gì cũng đều đẹp như thế.” Tiểu Hoa mở to mắt nhìn bốn phía, một bộ dáng đầy hưởng thụ.
Bên hồ trống trải, Lệ Tích hồ một mảnh ngân quang to lớn, bốn phía ngẫu nhiên truyền đến tiếng lá trúc xào xạt, ba mặt núi vây quanh, non xanh nước biếc, đơn giản như vậy mà lại đẹp đến lạ lùng.
“Nơi đó có phòng ở, có thể có người ở bên trong không?” Tiểu Thảo đã thấy được căn nhà trúc ở bên trong rừng trúc kế bên hồ, cây cầu gỗ dựng trên mặt hồ, một vài căn phòng bằng trúc cùng với trúc đình được xây dựng phía trên mặt hồ, thông qua cây cầu bằng gỗ uốn lượn có thể tới bên hồ, nơi đây rất thanh u, là một chỗ thật tốt để tu hành.
Nghe xong lời của Tiểu Thảo, Tiểu Hoa cùng thằng nhóc quỷ nhanh chóng chạy tới phía sau ta.
“Sầu đại ca, ngươi dẫn chúng ta đi cái đường gì nha, lúc này trực tiếp đưa chúng ta đến nhà của người ta luôn.” Thằng nhóc quỷ nhỏ giọng nhắc.
“Nhóc con, dù thế nào ngươi cũng là Nhất Trọng Môn Nhất Tịch, sao lá gan lại nhỏ như vậy chứ?” Ta cười cười, nhìn quanh bốn phía sau đó hỏi “Ta hỏi ngươi, những người đó bây giờ có còn đuổi theo nữa hay không?”
Thằng nhóc quỷ nói: “Ô, hình như không. Từ khi chúng ta đi vào rừng trúc thì tốc độ của bọn họ liền chậm đi rất nhiều, hiện tại… đã hoàn toàn không cảm nhận được gần đây có người.”
“Này không phải đúng rồi, ta dẫn các ngươi bỏ xa đám người Cửu Trọng Môn, như thế nào nói ta lầm đường?” Bước về hướng căn nhà trúc, ta vừa đi vừa nói.
Xem ra ta nghĩ không sai, chỗ ở của Bộ Phong Trần đều là chỗ mà người thường không dễ dàng bước vào, bọn đệ tử Cửu Trọng Môn vừa rồi truy đuổi chúng ta tất nhiên không dám đuổi theo vào đây.
Hiện giờ biết có người xông vào chỗ tu hành của Thánh Nhân cùng môn chủ, hẳn là bọn họ sẽ trở về thông báo, có lẽ không lâu sau giả nhân giả nghĩa hoặc ngụy thánh sẽ xuất hiện.
Nhiều ngày như vậy, giả nhân giả nghĩa đã gặp không ít lần, nhưng vì cái gì mà ngụy thánh không đến?
Này rốt cuộc là vì cái gì, duyên phận của ta và hắn, như thế nào cố tình không gặp được?
“Không đúng, không đúng a!” Tiểu Thảo lo âu đuổi theo, nhanh bắt lấy góc áo không cho ta bước về phía trước, nói “Sầu đại ca, không đúng a! Có thể làm cho người vừa mới đuổi theo chúng ta rời đi, chỉ có thể chứng minh nơi này là cấm địa của Cửu Trọng Môn, ngay cả Cửu Trọng Môn đệ tử cũng không dễ dàng đi vào, chúng ta lại xông vào, chúng ta… Chúng ta chính là gặp phải phiền phức lớn rồi.”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Tiểu Hoa cũng lo lắng nói “Đều là ta không tốt, một phút kích động la to đem các tiền bối của Cửu Trọng Môn dẫn tới, Sầu đại ca, chúng ta nhanh rời khỏi đây đi, ta thấy nơi này linh khí rất nặng, hoàn cảnh thanh u, là chỗ tu hành tuyệt hảo, nói vậy nơi này nhất định là nơi thanh tu của Thánh Môn tiền bối, nếu quấy rầy họ, chúng ta nhất định phải chết!”
Ta gỡ tay Tiểu Thảo khỏi góc áo, cười cười nói: “Nơi này quả thật là nơi tu hành của một nhân vật quan trọng, nhưng mà hắn cũng không thường xuyên đến đây, ta thấy hiện tại hắn cũng không ở, các ngươi không cần quá lo lắng, dù sao cấm địa cũng xông vào rồi, đều là chết chi bằng thoải mái một chút.”
“Ừ, vậy cũng phải.” Gãi gãi đầu, Tiểu Hoa gật đầu nói.
“Ai, xem ra chỉ có thể đâm lao theo lao thôi.” Tiểu Thảo bất đắc dĩ cười.
“Tốt lắm, mệt mỏi một ngày, hiện tại cũng nên nghỉ ngơi, chúng ta cứ vào trong phòng đi.” Xoay người, ta dẫn theo ba người còn lại đi lên cầu gỗ.
Đẩy cửa phòng, bên trong không có bóng người, có vẻ thập phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Quen thuộc tìm ra một viên dạ minh châu gắn lên vách tường, ta tìm đến một ít trà cùng rượu, đưa ra bốn cái chén đặt trên bàn, nói: “Muốn uống cái gì thì tự mình rót.”
Nơi này ta từng ở vài ngày, đồ ăn để chỗ nào, đồ uống để chỗ nào, quần áo để chỗ nào không có gì mà ta không biết.
“Ô, trà này thơm quá!” Tiểu Hoa uống một ngụm trà, liên tục tán thưởng không thôi.
Tuy rằng ta dẫn người vào đây được nhưng căn phòng ngày thường Bộ Phong Trần dùng để nghỉ ngơi thì ta không dám dẫn bọn hắn vào, cũng may nơi này còn có mấy phòng, ở một đêm hẳn là không có vấn đề gì.
Nhẹ nhàng sờ Lưu quang châu trên cổ, ta lặng lẽ đem Lưu quang châu từ phía trong lớp áo ra, Bộ Phong Trần có thể cảm thấy Lưu quang châu ở nơi nào, nói đúng hơn là hắn có thể biết ta ở nơi nào.
Ngụy thánh, mau tới lấy Lưu quang châu của ngươi a!
Uống ngụm trà, thằng nhóc quỷ trừng mắt nhìn ta nói: “Sầu đại ca, ta thấy ngươi rất quen thuộc với chỗ này, giống như biết chỗ này là nơi ở của ai, Sầu đại ca, vị Thánh Môn tiền bối tu hành ở đây là ai thế? Ta thấy số trà cùng rượu này đều là thượng phẩm, người ở đây hẳn không phải nhân vật nhỏ.”
Buông chén rượu, ta chậm rãi đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn mặt hồ quen thuộc trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Cũng chính là hai tháng trước, ngụy thánh Bộ Phong Trần còn ở nơi này nhẹ nhàng ôm thắt lưng ta, gằn từng tiếng nói cho ta biết hắn vĩnh viễn cũng không rời khỏi ta.
Hôm nay, hỗn đản này lại quên mất ta.
“Đương nhiên không phải nhân vật nhỏ, hắn a, một nhân vật… rất rất lớn.” Quay đầu lại, ta nở nụ cười sáng lạn với bọn họ “Người sống ở đây chính là Thánh Nhân cùng môn chủ của các ngươi, thế nào, có phải cảm thấy rất thân thiết hay không?”
Ba người đang uống trà nghỉ ngơi nháy mắt hóa đá.
………..
………..
“Thánh Nhân, có người xông vào Lệ Tích hồ.”
Chậm rãi mở hai mắt, nam tử trên Phiếu Miểu Phong nhẹ giọng nói: “Các ngươi đều đi xuống đi, việc này ta sẽ xử lý.”
“Tuân mệnh” Đệ tử trả lời.
Sau khi bọn đệ tử đã ra ngoài, Bộ Phong Trần mới đứng lên khỏi tảng đá, cúi đầu nhìn về hướng Lệ Tích hồ, nam nhân hơi mị mí mắt, thì thào nói: “Là hơi thở của Lưu quang châu, ngày ấy ở thác nước bên hồ của Nhất Trọng Môn cũng từng xuất hiện, nơi đó là đường đi thông Nhất Trọng Môn cùng Cửu Trọng Môn, hay chính là người mang theo Lưu quang châu đã tới Cửu Trọng Môn?”
Chân mày hơi nhíu lại, Bộ Phong Trần nhẹ nhàng lắc đầu.
Không, ngoại trừ hơi thở của Lưu quang châu, hắn còn có thể cảm nhận được hơi thở của ba người không thuộc về Cửu Trọng Môn, chỉ là người này cùng người thần bí kia ở cùng nhau.
Cư nhiên dám xông vào Lệ Tích hồ, chẳng lẽ là đến gặp hắn?
Bộ Phong Trần nhẹ nhàng nhăn mày, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra chút bất mãn, Cửu Trọng Môn là trọng địa của Thánh Môn, bất luận kẻ nào đều không thể tùy tiện ra vào.
Cho dù là người đeo Lưu quang châu kia cùng giả nhân giả nghĩa có quan hệ cũng không thể coi thường môn quy như thế.
“Người nọ rốt cuộc là ai?” Thật sự tò mò giả nhân giả nghĩa đem Lưu quang châu cho ai, Bộ Phong Trần chỉ hơi suy tư một chút sau đó rất nhanh rời khỏi Phiếu Miểu Phong, chi bằng đi nhìn tận mắt, nhìn xem nam nhân kia rốt cuộc là ai, xem bọn hắn rốt cuộc vì cái gì mà tùy tiện đi vào Cửu Trọng Môn, quyết định xong liền chạy tới Lệ Tích hồ.
Xoay người, nam nhân rất nhanh liền biến mất trong làn mây mờ mịt.
Không bao lâu, người vốn ở Phiếu Miểu Phong rất khó có thể gặp được đã lặng yên đi tới Lệ Tích hồ, đã rất lâu không trở lại Lệ Tích hồ cũng không biết vì nguyên nhân gì, lúc đi tới đây Bộ Phong Trần có cảm giác trong lòng run lên, giống như ở đây từng xảy ra chuyện gì.
Chỉ là…
Hoàn toàn không có ấn tượng gì.
“Cảm giác tò mò quái lại.” Đi tới Lệ Tích hồ, Bộ Phong Trần đã trông thấy ánh sáng phát ra từ dạ minh châu chiếu sáng căn phòng trúc phía trên hồ.
Một nam nhân mặc hắc y đứng ngoài phòng, tựa vào tay vịn có chút sững sờ nhìn mặt hồ trong suốt như mặt gương, không biết suy nghĩ cái gì.
Mà ngay trên cổ nam nhân kia, Bộ Phong Trần rõ ràng thấy được hạt châu, đích thật là Lưu quang châu không thể nghi ngờ.
Xem ra nam nhân kia chính là người có quan hệ với giả nhân giả nghĩa, là ai nhỉ?
Vì sao…
Vì sao nhìn thấy nam nhân này, tâm đều run lên không thể hiểu nổi? Cảm giác vui vẻ hạnh phúc này là sao?