Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tình

Beta: Lãnh Dạ

Các đệ tử Thánh Môn tựa hồ luôn vùi đầu vào tu hành sẽ cực ít khi đi dạo xung quanh, ít nhất ta ở chỗ rừng hoa đào và thác nước không hề nhìn thấy đệ tử của Nhất Trọng Môn, nhưng mà cũng đúng thôi, nơi này kỳ thật là một trong những nơi xa xôi hẻo lánh nhất ở Nhất Trọng Môn, đi qua thác nước về phía trước một đoạn đường chính là vách núi.

Ngoại trừ người rảnh rỗi nhàm chán như ta, đại khái không có ai không có việc gì chạy đến nơi xa như vậy để nướng cá, uống chút rượu, ngắm hoa đào, thuận tiện ngâm mình dưới thác nước.

Nhưng mà Thánh Môn có nhiều hồ nước nho nhỏ, nhiều dòng suối ngắn dốc như vậy không hưởng thụ một chút có phải quá mức phí của trời đi?

Ngửa đầu nhắm mắt tựa vào tảng đá bóng loáng trong sông bị mặt trời chiếu suốt một ngày có chút ấm áp, duỗi tứ chi lẳng lặng ngâm trong nước sông, tuy rằng nơi này không có đệ tử Nhất Trọng Môn xuất hiện, nhưng lần này xuống nước ta vẫn mặc quần áo, nếu không vạn nhất gặp phải ai đó liền rất xấu hổ.

Lúc chạng vạng, mặt trời đã xuống núi, nước sông không phải quá lạnh, gió cũng không lớn, bất tri bất giác ngâm mình trong nước, tựa vào tảng đá liền ngủ.

Kết quả lúc ta tỉnh lại thì ánh trăng đã lên cao, nước sông sớm trở nên lạnh lẽo, ta bị cái lạnh làm cho tỉnh.

Nhịn không được rùng mình một cái, ta nhanh đứng lên, không xong rồi, thế nhưng ngủ quên lúc ngâm mình trong nước sẽ không sinh bệnh đi?

Trở về phải nói Tiểu Hoa lấy chút thuốc uống mới tốt.

Từ phụ cận tùy tiện kiếm chút củi, đốt lửa lên đem quần áo hong khô, thuận tiện cũng giúp chính mình sưởi ấm, dùng nhánh cây gạt lửa, cảm thấy từng đợt gió lạnh lui đi ít nhiều, phụ cận cũng dần dần trở nên tối sầm, ta ngẩng đầu nhìn màu trời, trong lòng thầm than không xong.

Trên bầu trời, mây đen không biết khi nào đã kéo tới, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau che khuất thứ ánh sáng duy nhất trong bóng đêm, ánh trăng cũng càng ngày càng mỏng manh, không trung trở nên xám đem một mảnh, gió từ bốn phía phất qua càng lúc càng lớn, thoạt nhìn trời lập tức sẽ mưa.

“Ai, phiền phức rồi.”

Dụi tắt đống lửa, ta mặc quần áo vào sau đó suy nghĩ đến phụ cận có chỗ nào có thể trú mưa tránh gió được không, lúc này nếu về Thiên Ba Hạo Miểu, chắc chắn sẽ được tắm miễn phí.

Ta còn chưa nghĩ xong thì hạt mưa nối tiếp nhau rơi xuống, dừng trên trán nổ tung bọt nước, từ hai má chảy xuống, một hạt tiếp một hại, càng ngày càng nhiều, cho đến khi mưa tầm tả mà rơi, rơi xuống mặt sông ‘ba ba ba —” rung động.

Ta chạy nhanh đến sơn động ở mặt sau thác nước để tránh, chỉ là mưa quá nhanh, quần áo trên người đã ướt hơn phân nửa, nhưng mà loại mưa này đến nhanh, đi cũng nhanh.

“Cũng chỉ có thể ở nơi này tạm thời trú mưa.” Nhìn bốn phía, ta nghĩ phải chọn một nơi khô ráo ngồi chờ mưa tạnh, chỉ là lúc này vừa mới tỉnh ngủ nên rất tỉnh táo, chỉ ngồi không thì rất nhàm chán.

Nhìn sơn động không biết thông đến nơi nào, ta lại có chút muốn đi đến Cửu Trọng Môn nhìn một cái.

“Phải, đi xem một lần cũng tốt.” Nghĩ nghĩ, tâm vừa động, người cũng lập tức hành động, đứng lên vỗ vỗ bụi chạy vào sâu trong sơn động.

Không biết lúc này Cửu Trọng Môn có mưa hay không?

“Cư nhiên trời không mưa?” Kết quả ta từ trong sơn động đi tới thác nước của Cửu Trọng Môn, trên không trung mặt trăng sáng ngời, trên mặt đất cũng không có dấu vết của trời mưa.

Tuy rằng đi tới Cửu Trọng Môn, chỉ là hiện tại có năng lực đi đâu?

Lệ Tích hồ? Đi đến Lệ Tích hồ, trời cũng sáng rồi.

Thôi, hôm nay không phải ngày thích hợp đến Cửu Trọng Môn tản bộ, ta rõ ràng tùy tiện đi xung quanh, từ đầu đến nay, ta chưa từng đi dạo quanh đây, mỗi lần đều trực tiếp đi đến nơi cần đến.

“Đi về phía tây là được.”

Đi về phía tây trong chốc lát rất nhanh ra khỏi rừng cây cao to ở quanh thác nước, xuất hiện trước mắt chính là một mảnh mê người…. Mạn châu sa hoa như ngọn lửa rừng rực trong màn đêm.

“Cứ đi về phía tây sẽ có thể tới được hoàng tuyền sao nhỉ?” Nhịn không được sợ hãi than, phóng tầm mắt nhìn ra xa, mạn châu sa hoa màu đỏ tươi giống như một đại dương mênh mông vô biên vô hạn, đã sớm biết Cửu Trọng Môn nơi nơi đều là cảnh đẹp, chỉ là ta như thế nào cũng không tưởng tượng được nơi này lại một một biển hoa khôn cùng không thấy bờ như vậy.

Có một loài hoa, vượt ra khỏi tam giới, không ở bên trong ngũ hành, sống ở bờ bên kia sông Nhược Thủy, không cành không lá, sáng lạn ửng đỏ.

Bỉ ngạn hoa, hoa khai tại bỉ ngạn;

Hoa khai thì khán bất đáo diệp tử;

Hữu diệp tử thì khán bất đáo hoa;

Hoa diệp lưỡng bất tương kiến, sinh sinh tương thác.

(Bỉ ngạn hoa, hoa nở ở bờ đối diện

Khi hoa nở nhìn không thấy lá

Khi có lá thì không có hoa

Hoa và lá không thể gặp nhau, cùng sinh cộng tử.”

“Khoảng cách giữa hoa và lá là tình yêu bi thương, đỏ đến thương cảm.” Nhẹ nhàng đưa tay vén những bông hoa mạn châu sa đỏ như máu, ta thật cẩn thận tiêu sái tiến vào biển hoa.

Cho dù được gọi là hoàng tuyền chi hoa, địa ngục chi hoa, mà khi nhìn thấy biển hoa tráng lệ như vậy, khi ở giữa biển hoa như thế nào không bị nét đẹp của chúng hấp dẫn đây?

Đẹp đến mị hoặc, đẹp yêu dã, khiến người không thể rời mắt.

Từng bước từng bước một, ta cẩn thận không để giẫm lên một đóa hoa nào.

Đi tới đi tới, dưới chân liền cảm giác được phía trước giống như có cái gì đang cản đường, chắn phía trước, chỉ là bị những bông hoa màu đỏ rậm rạp che khuất, trong bóng đêm sương mù, có chút thấy không rõ trên mặt đất là cái gì.

Ta lui về sau một bước, hơi hơi híp mắt nhìn kỹ, vừa mới đụng trúng tựa hồ mềm mềm, không giống như tảng đá.

Ta lại bước về trước vài bước nhỏ, cúi xuống vén hoa sang hai bên để xem xem là thứ gì, chỉ là ta vừa mới đưa tay đẩy hoa ra, vật thể không biết tên kia liền đưa tay bắt lấy chân ta, ta bị hoảng sợ nhất thời ngã xuống biển hoa.

Thế nhưng lại là một người sao?

Nhanh lùi về sau vài bước, ta cau mày đợi trong chốc lát, không có cảm giác hơi thở quái dị gì, ngược lại có chút cảm giác quen thuộc, nhưng lại có chút không giống, phức tạp làm cho người ta không thể nói rõ.

“Ai đó?” Ta lên tiếng hỏi.

“Ô —” một thanh âm tiểu hài tử truyền ra, thanh âm này nghe ra có chút suy yếu.

Nơi này sao lại có tiểu hài tử?

Ta nhanh chóng tiến lên đẩy các bông hoa dạt qua, thấy được người được giấu trong biển hoa, thật đúng là một đứa trẻ, trên người trần truồng cái gì cũng không mặc, thoạt nhìn khoảng 3 – 4 tuổi, tóc đen xõa trên thân thể trắng nõn, nhìn không ra bộ dáng gì.

“Này, tiểu tử, ngươi không sao chứ?”

Không nghe đáp lại, tựa hồ ngất xỉu rồi.

Ta tiến lên nhẹ nhàng bế đứa trẻ lên, ách, thật sự là một đứa trẻ thật xinh xắn.

Hai cánh tay giống như củ sen mới được lấy từ dưới hồ lên, vừa trắng vừa bóng, làn da non mềm giống như có thể nổi lên mặt nước, tóc dài đen mun trơn bóng rối tung trên người, đen và trắng đối lập tuyệt đối có thể làm cho kẻ khác mê muội, cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng hơi vểnh lên, đứa trẻ tuy rằng nhắm mắt nhưng tương lai nhất định là một mỹ nhân bại hoại.

“Bộ dáng đẹp như vậy, nguyên lai là một nam hài.” Ta đem đứa trẻ ôm vào lòng, cho dù trên người là bộ dáng gì, vừa thấy cũng biết là nam hài.

Chỉ không biết vì cái gì đứa trẻ này một mình ngất xỉu ở đây.

“Này?” Ta thử nhẹ nhàng hô một tiếng, nam hài nhẹ nhàng cau mày, thoạt nhìn cũng không phải thực thoải mái.

Hướng vào lòng ta cọ cọ, tiểu nam hài cuộn thành một vòng trong lòng ta, đôi tay nhỏ bé gắt gao bắt lấy quần áo ta không buông.

Nên làm gì bây giờ, để tiểu nam hài này ở đây là không có khả năng rồi, ban đêm lạnh, nó lại hôn mê bất tỉnh, chỉ là ta cũng không biết đem nó về đâu.

Nơi này là Cửu Trọng Môn, nhưng đệ tử Cửu Trọng Môn ở nơi nào ta lại không biết.

“Thôi, cho dù là mạo hiểm bị đệ tử Cửu Trọng Môn bắt đến Tứ Trọng Môn chịu phạt, ta cũng phải đem ngươi đưa về mới được, bộ dáng đẹp như thế này, sẽ không phải là tư thông của tên Bộ Phong Trần kia đi?” Ta cười cười, kỳ thật nếu nhìn kỹ, ta còn cảm thấy đứa trẻ này có chút giống Bộ Phong Trần.

Nhưng mà — Tư thông của Bộ Phong Trần?

Ta nhất thời lắc đầu, Bộ Phong Trần tên kia không có khả năng.

Cởi áo khoác bao lấy đứa trẻ, ta mang nó đi chung quanh Cửu Trọng Môn, lần trước tới tùy tiện hô một tiếng đã có người đuổi theo, hiện tại gào đến độ muốn khàn giọng cũng không nhìn thấy một người Cửu Trọng Môn nào.

Những người này đều đi đâu hết rồi?

Đi đến chân đều mỏi, cũng không thể để đứa trẻ đang ngất xỉu trong lòng kéo dài tình trạng này, ta chỉ có thể mang nó quay về Nhất Trọng Môn để Tiểu Thảo bọn họ nhìn xem.

……….

……….

Ngay chỗ phát hiện ra đứa trẻ kia bên trong biển hoa, nếu Sầu Thiên Ca đi về phía trước thêm vài bước sẽ phát hiện trên mặt đất còn có một bộ quần áo của nam nhân trưởng thành. Khanh khách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK