Mục lục
Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tình

Beta: Lãnh Dạ

Nước sông trong suốt dưới nắng hè chói chang luôn đẹp đẽ như thế, một thân mồ hôi ướt đẫm cuối cùng cũng được tẩy sạch sẽ.

Trong lòng bàn tay vốc lên một vốc nước trong, nhẹ nhàng phả vào mặt, phá lệ mát rượi thoải mái, tinh thần cũng tùy theo đó biến hóa, thật giống tẩy đi một lớp tro bụi bám trên thân người, chung quanh hết thảy đều trở nên rõ ràng.

Nước sông hơi chảy xuôi xuống giống như một mặt gương trong suốt sạch sẽ, trong gương phản chiếu dáng người.

Cúi đầu, bọt nước từ tóc mái lòa xòa trước trán rơi xuống mặt nước, ta nhẹ nhàng xoa xoa cằm mình, nhìn ảnh ngược của chính mình trong nước.

Khuôn mặt chưa từng thay đổi, thậm chí ngay cả một nếp nhăn cũng chưa từng thấy xuất hiện, mặc dù đã nhiều năm qua, ta không hề biết chính mình có già đi chút nào không, có lẽ điều này có quan hệ với nội công tâm pháp mà Bộ Phong Trần dạy ta tu luyện trong vài năm gần đây đi?

Vẫn là khuôn mặt nhìn vào liền thấy có vẻ bạc tình, góc cạnh rõ ràng, mi mục như thêu, mắt tựa u tuyền, môi mỏng như lưỡi dao, bề ngoài chưa từng thay đổi nhưng tâm đã sớm thay đổi.

Những năm gần đây, Sầu Thiên Ca ta chưa từng nghĩ tới chính mình cũng sẽ yêu thương một người, nhưng lại là một người nam nhân.

“Ào ào rào rào!”

Thác nước từ trên chảy xuống dưới, vào giữa mùa mưa, thác nước chảy xuôi xuống vô cùng tráng lệ, chỉ là, phong cảnh có tráng lệ thế nào, thác nước có mê người đến thế nào, khi có nam nhân kia trước mặt liền trở nên ảm đảm thất sắc.

Lẳng lặng, thẳng lưng, Bộ Phong Trần đưa lưng về phía ta đứng dưới thác nước chảy tùy ý để nước chảy đánh mạnh vào lưng, nước rơi xuống tạo thành bọt nước cọ rửa cơ thể Bộ Phong Trần, nam nhân giống như không cảm giác được sức nước đánh vào thật mạnh, lại ngửa đầu lấy tay xoa hai bên má, nước chảy tẩm ướt mái tóc dài màu đen của hắn, tóc dài dán lên lưng hắn, còn có một vài vị trí ở phía dưới cằm.

Như là cảm giác được ánh nhìn chăm chú của ta, Bộ Phong Trần chậm rãi xoay người lại, ngay sau đó, nam nhân liền nhảy vào trong lòng sông không còn thấy bóng dáng.

“Bộ Phong Trần, ngươi không được xằng bậy a!” Ta cảnh giác nhìn bốn phía, vừa chậm rãi bơi về phía bờ sông, giống như ta suy nghĩ, vừa mới trở mình, hai chân phía dưới mặt nước đã bị người lôi kéo, sau đó cả người liền trầm xuống.

Kéo đến giữa sông, Bộ Phong Trần ác ý lôi kéo không cho ta nổi nên mặt nước để thở, nam nhân nghĩ muốn mưu sát chồng hay sao?

Bàn tay ôm trọn lấy thắt lưng của ta, khuôn mặt Bộ Phong Trần mang theo ý cười tiến lại, không khí xuyên qua miệng của hắn truyền vào miệng của ta, nhẹ nhàng hít một ngụm, cuối cùng ta cũng không chết vì ngạt.

Cũng không buông ra như vậy, nam nhân được một tấc lại muốn tiến lên một thước, ta trực tiếp đạp một cước qua.

“Rào rào” một tiếng, trên mặt sông rất nhanh có hai người trồi lên.

Từng ngụm từng ngụm thở phì phò, ta tức giận nói với Bộ Phong Trần: “Ngươi muốn giết ta à!”

Nam nhân mỉm cười chậm rãi bơi lại, khi tới bên người ta liền giống như dây mây quấn quanh người ta.

“Thô lỗ, cái này gọi là tình thú.” Bộ Phong Trần cãi lại.

Nam nhân còn có chút ủy khuất nói: “Ngươi thiếu chút nữa đạp phải chỗ không nên đạp, Sầu Thiên Ca, đó chính là tính phúc của ngươi sau này.”

Không chờ Bộ Phong Trần nói xong, ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Bộ Phong Trần, từ trong lòng hắn bơi ra nói: “Ngươi cứ nói nữa đi, ta có thể thực sự đạp ngươi.”

“Đi đâu vậy, trở về?” Duỗi tay ra, Bộ Phong Trần kéo ta vào trong lòng hắn.

Mặc dù đã cùng một chỗ hơn hai năm, Bộ Phong Trần giống như miếng thuốc dán vẫn dính trên người ta không rời, càng lâu càng quấn chặt.

Mặc kệ ta đi đâu, người kia đều sẽ theo tới.

Là ảo giác của ta sao? Ta cuối cùng cảm thấy Bộ Phong Trần không có cảm giác an toàn đối với ta, chăm chút ta giống như ta sẽ tùy thời sẽ biến mất vậy.

Là ta không cho Bộ Phong Trần thấy đủ tình yêu sao? Thế nên cảm giác an toàn của hắn đối với ta lại thấp như vậy.

“Mỗi ngày đều dính lấy nhau có chán hay không?” Ta cười cười, xoay người dùng hai tay ôm cổ nam nhân, đầu gác lên vai Bộ Phong Trần.

Nhẹ nhàng vỗ lưng ta, Bộ Phong Trần ôn nhu nói: “Không, vĩnh viễn cũng không, sao rồi, Sầu Thiên Ca chẳng lẽ đã chán ngấy ta rồi? Trên thế giới này không nam nhân nào tốt hơn ta.”

Thật sự là một tên tự kỷ! Tuy rằng đúng là như thế nhưng cũng không nên nói thẳng ra như vậy đi? Nam nhân tự kỷ lại tự đại này làm cho người ta luyến tiếc.

“Ngươi không phải còn có một vận mệnh đối thủ sao?” Ta bất quá chỉ là thuận miệng nói một câu.

Bộ Phong Trần lại phản ứng không hề nhẹ, cả người hắn lập tức lạnh lẽo, ta bị hơi thở này làm cho rùng mình.

“Ngươi gần đây cứ hay nhắc tới hắn?” Thanh âm đều lạnh đi vài phần.

Bộ Phong Trần không phải đã giận rồi đi? Ta chỉ là cảm thấy có chút hứng thú với một người giống Bộ Phong Trần như đúc thôi, cũng không có ý nghĩ khác.

“Ha hả, ngươi không phải cho rằng ta với hắn có hứng thú gì đi? Yên tâm đi, môn chủ của ta, Sầu Thiên Ca ta là cái loại nam nhân đứng núi này trông núi nọ hay sao? Huống chi, ngươi nhìn ta đi, người ta cũng không giống người thích loại nam nhân tính cách quái đản như ta.”

Vỗ nhè nhẹ lên lưng Bộ Phong Trần, ta thở dài: “Ta đã có ngươi, cuộc đời này, cũng đã đủ lắm rồi, Bộ Phong Trần, trên thế gian này cho dù có người giống hệt như ngươi, thì cũng là người khác, trừ ngươi ra, ta có thể yêu ai khác sao?”

Hơi thở lạnh lẽo của Bộ Phong Trần cuối cùng dần dần tiêu thất, nam nhân nhẹ nhàng ôm ta, thấp giọng nói: “Không được rời khỏi ta, vĩnh viễn cũng không được rời khỏi ta.”

Sẽ không, Sầu Thiên Ca ta vĩnh viễn không rời khỏi ngươi.

Ban đêm, mọi người sau một ngày bận rộn đã dần tiến vào mộng đẹp dưới ánh trăng ôn nhu, Sầu Thiên Ca cũng không ngoại lệ.

Nam nhân giờ phút này đang nằm trên giường, bàn tay ôm thắt lưng Bộ Phong Trần đang nằm bên cạnh, đầu gối lên tay Bộ Phong Trần ngủ say.

Vốn đang nhắm mắt, Bộ Phong Trần đột nhiên mở to hai mắt, nam nhân hơi nghiêng đầu nhìn Sầu Thiên Ca đang rúc vào bên người hắn, trong mắt vô tình biểu lộ ra ôn nhu.

Mấy năm nay, hắn chưa từng hối hận những việc năm đó đã làm, nếu Sầu Thiên Ca không thương hắn, hắn có lẽ sẽ quên Sầu Thiên Ca đi, để Sầu Thiên Ca được hạnh phúc bên người khác.

Mà năm đó khi chính tai nghe được tâm sự của Sầu Thiên Ca, làm sao hắn có thể hào phóng để Sầu Thiên Ca rời đi?

Hắn khác với Ngụy thánh, chỉ ở chỗ thời gian trước hay sau mà thôi.

Sầu Thiên Ca bởi vì đã đồng ý với Ngụy thánh trước cho nên mới tuyệt tình với hắn như thế.

Nếu lúc trước người đầu tiên thổ lộ với Sầu Thiên Ca là hắn, thì Ngụy thánh kia sẽ không có cơ hội cùng Sầu Thiên Ca ở một chỗ, hắn không có cách nào quên, càng không thể trơ mắt nhìn người mình thích cùng Ngụy thánh bên nhau vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.

Vô tận cô độc kia, hắn không thể chấp nhận.

Hai năm nay mỗi một ngày, mỗi một đêm đều hơn hẳn ngàn năm vạn tháng mà hắn đã từng sống, hắn đã không có cách nào để Sầu Thiên Ca rời đi.

Lại gần nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn ôn nhu trên trán Sầu Thiên Ca, Bộ Phong Trần nhìn bóng đêm mông lung ngoài cửa sổ, mà hắn, cũng không muốn cho bất luận kẻ nào phá hư quan hệ của hắn cùng Sầu Thiên Ca.

“Ô! Bộ Phong Trần.” Nam nhân đang ngủ thì thào nói ra một câu, trở mình một cái, mí mắt bắt đầu nhẹ nhàng rung động.

“Hô.” Bộ Phong Trần nhẹ nhàng hô một tiếng, nam nhân thiếu chút nữa đã tỉnh rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ sâu trở lại.

“Nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ nhanh chóng quay lại.” Thật cẩn thận gỡ bàn tay Sầu Thiên Ca trên người hắn xuống, Bộ Phong Trần nhẹ nhàng ngồi dậy, kéo chăn đắp cẩn thận cho Sầu Thiên Ca, nam nhân nhanh chóng cầm lấy áo khoác khoác thêm lên người, không phát ra tiếng động rời khỏi phòng.

Sau khi rời khỏi phòng, thân ảnh của hắn rất nhanh biến mất bên trong bóng đêm mông lung.

“Sẽ không phải quá mạo hiểm đi?” Đêm đã khuya, Triệu Thiệu vẫn như cũ khó có thể ngủ yên không ngừng đi tới đi lui trong phòng, thở dài không ngừng.

“Tuy rằng quân đội của Phong Nguyệt Quốc không giết bình dân, cũng không giết người đến đầu hàng, nhưng vạn nhất bọn họ không vui đem giết ta thì phải làm sao? Ai, không yên lòng được, bọn họ rốt cuộc khi nào mới có thể đưa ta đến gặp Thu Phong tướng quân?” Ngồi xuống thật mạnh trên ghế, Triệu Thiệu nhìn cửa sổ đóng chặt không khỏi lắc lắc đầu.

Không có biện pháp, hắn thật sự muốn nhìn thấy Thu Phong, muốn gặp Hoàng đế Phong Nguyệt quốc Phong Vô Cấu, rất giống, thật sự quá giống Sầu Thiên Ca và Bộ Phong Trần.

Mà có một chút nghi vấn, trừ khi hắn tận mắt thấy nếu không hắn vĩnh viễn không có biện pháp có được đáp án mà hắn muốn.

Cho dù phải mạo hiểm một lần, cũng đáng giá.

Nếu hắn thật sự không có cách nào trở lại Hoàng thành, hắn hy vọng Triệu Thành khi nhìn thấy bức thư hắn lưu lại sẽ nhìn ra được một ít nghi vấn hắn chưa hiểu được.

Ngơ ngác nhìn mặt đất, Triệu Thiệu đột nhiên nhìn thấy một bóng người đứng phía sau hắn, chính là cửa lớn cùng cửa sổ đều đóng chặt mà?

Chẳng lẽ là quỷ?

Nuốt nước bọt một cái, Triệu Thiệu lại nghĩ, không đúng, nếu là quỷ sẽ không có bóng, có bóng thì phải là người.

“Tiểu Vương gia, đã lâu không gặp.” Phía sau đột nhiên phát ra thanh âm của một nam nhân, thanh âm này lập tức làm cho Triệu Thiệu nhớ tới một người.

Triệu Thiệu lập tức nhảy dựng lên, xoay người trừng mắt nhìn nam nhân đang đứng trước mặt hắn, ngoài trừ màu tóc không giống ra, khuôn mặt, thần thái cho tới bây giờ đều không có thay đổi.

“Bộ, Bộ tiên sinh?” Tuy rằng đã nghĩ đến nơi này có thể gặp lại Sầu Thiên Ca cùng Bộ Phong Trần, chỉ là Triệu Thiệu không nghĩ đến hắn sẽ gặp Bộ Phong Trần trước, Bộ Phong Trần tóc đen, không có Sầu Thiên Ca bên người, xuất hiện một mình.

Bộ Phong Trần nhìn bốn phía, chọn một vị trí ngồi xuống, tùy ý hỏi: “Tiểu Vương gia ở nơi này có phù hợp?”

“Tốt lắm, tốt lắm, ha hả.” Nhìn thấy Bộ Phong Trần, Triệu Thiệu rất khẩn trương cũng không chú tâm đến lời nói của Bộ Phong Trần.

Sau đó mới chợt nghĩ lại, Triệu Thiệu liền cảm thấy ý tứ giống như không quá thích hợp, cái gì gọi là “Ở nơi này có phù hợp?”

“Bộ tiên sinh, ngươi sao lại ở đây?” Triệu Thiệu đã đoán được phân nửa đáp án, Bộ Phong Trần quả nhiên có quan hệ với Phong Nguyệt quốc, tóc đen, làm cho Triệu Thiệu nhớ tới Phong Vô Cấu, Phong Vô Cấu đeo mặt nạ.

“Ngươi không phải đã đoán được hay sao?” Thản nhiên nói xong, Bộ Phong Trần lạnh lùng nhìn về phía Triệu Thiệu làm cho y không khỏi rùng mình.

Phía sau mặt nạ, quả nhiên là Bộ Phong Trần sao?

“Bộ tiên sinh, vì cái gì, các ngươi, ngươi cùng Sầu đại ca không phải đã quay về Thánh môn, vì cái gì lại trở về, ý của ta là, các ngươi vì cái gì phải tấn công Miền Nam! Lúc trước không phải Bộ tiên sinh ngươi trợ giúp ngũ ca ta trở thành Hoàng đế Miền Nam sao, vì cái gì hiện tại lại?” Triệu Thiệu có chút ấp úng nói không rõ, hắn không rõ, thật sự không rõ.

Thánh môn rời xa phàm trận, hiện giờ lại tham dự việc của phàm trần.

Triệu Thiệu không phải lần đầu tiên nhìn thấy Bộ Phong Trần, hắn không rõ vì cái gì Bộ tiên sinh tính tình lãnh đạm đột nhiên thay đổi.

“Ngươi là bằng hữu của Thiên Ca, ta không muốn tổn thương bằng hữu của y, có một số việc ngươi tốt nhất không cần hỏi, cũng không cần đòi hỏi được đáp án.” Nhìn về phía Triệu Thiệu, Bộ Phong Trần trầm giọng mệt mỏi “Ngươi hẳn là hiểu được, nếu ta nguyện ý ta có thể dễ dàng phá hủy một quốc gia, mặc kệ là Miền Nam hay là Thần Quốc, sớm hay muộn đều trở thành một bộ phận của Phong Nguyệt quốc.

Triệu Thiệu tận mắt chứng kiến thực lực của Bộ Phong Trần ở Miền Nam, hắn biết rõ, theo như lời Bộ Phong Trần, cũng không phải người hay nói đùa.

Bộ Phong Trần lại càng không phải là một người hay nói đùa.

“Bộ tiên sinh, Sầu đại ca đang ở nơi này sao?” Triệu Thiệu nói.

“Y ở trong này, hơn nữa ngày mai sẽ đến đây gặp ngươi, nhưng có chút chuyện ta muốn nói với ngươi, mà ngươi phải nhớ kỹ, tương lai ta sẽ không thương tổn những người ngươi muốn để họ sống, hoặc là, ngươi muốn nhìn thấy Miền Nam Triệu gia vĩnh viễn biến mất.” Bộ Phong Trần gằn từng tiếng nói.

Sầu Thiên Ca mất đi trí nhớ, Bộ Phong Trần không muốn để Sầu Thiên Ca hồi tưởng, nhưng không muốn nghĩ đến nếu một ngày nào đó Sầu Thiên Ca khôi phục trí nhớ, nam nhân kia sẽ khó chịu thế nào.

Hắn thầm nghĩ bảo trì cuộc sống bình thản hiện tại, hạnh phúc của Sầu Thiên Ca bây giờ so với ba năm trước đây, bất luận kẻ nào cũng không thể phá hư hạnh phúc của bọn họ, càng không thể tách bọn họ ra.

“Nghe nói ngươi muốn gặp ta?” Ngồi trong phòng, ta bắt chéo chân nhìn về phía vị khách quý đến từ Miền Nam, tiểu vương gia Triệu Thiệu.

“Phải” Triệu Thiệu đứng ở vị trí không xa nhìn ta, lại nhìn Bộ Phong Trần bên người ta, nhỏ giọng nói: “Không ngờ, Thu Phong tướng quân bách chiến bách thắng của Phong Nguyệt quốc vốn là Vương gia của Thần Quốc, Sầu Thiên Ca.” Chua sót cười, Triệu Thiệu thế nhưng trực tiếp gọi ra tên của ta.

Chân mày hơi nhướn lên, ta cười hỏi: “Sao, ngươi quen biết ta? Tiểu Vương gia, xem ra ngươi còn nhớ rõ chuyện nhiều năm trước ta đại diện Thần Quốc đi đến Miền Nam.”

Triệu Thiệu cười cười, nói: “Vương gia kinh tài diễm diễm, Triệu Thiệu gặp một lần liền không quên được.”

“Tiểu Vương gia, không biết ngươi tự mình đến đây vì chuyện gì?” Ta phải nhìn nhiều hơn vị tiểu Vương gia này, hắn không sợ ta sẽ giết hắn sao?

Mặc kệ Triệu Thiệu vì cái gì mà mạo hiểm đến đây, dũng khí của người này đáng để người ta khen ngơi, chỉ bằng điểm này, ta sẽ không lấy mạng của hắn.

Huống chi, Phong Nguyệt Đại tướng quân có thể đi đến được ngày hôm nay cũng bởi vì chúng ta cho tới bây giờ cũng chưa từng giết người lung tung, ta phải có được một thiên hạ đầy đủ chứ không phải là một mảnh đất bị tàn phá không chịu nổi, ta phải có một thiên hạ phồn vinh thống nhất chứ không phải là Sầu Thiên Ca khiến người người oán hận e ngại.

Thiên hạ này rối loạn đã nhiều năm cũng nên thống nhất.

“Ta nghĩ, ta muốn Vương gia tương lai khi bước lên mảnh đất Hoàng thành của Miền Nam không nên giết hại dân chúng, cũng không nên giết Hoàng đế Miền Nam của chúng ta.” Cúi đầu, Triệu Thiệu nhẹ giọng nói.

Ta không thể trừng mắt nhìn hắn, cười nói: “Ha ha, tiểu Vương gia, ngươi chính vì việc này mới mạo hiểm đến đây gặp ta? Chẳng lẽ ngươi không sợ, ta bắt ngươi làm con tin để áp chế Triệu Thành phải cắt thành đổi người hay sao? Không sợ ta giết ngươi?”

Nghe ý trong lời nói của Triệu Thiệu, sao lại đề cao ý chí của người khác mà diệt uy phong của chính mình cơ chứ? Rõ ràng là người Miền Nam, lại là hoàng tộc, bộ dáng lại giống như Miền Nam tất phải diệt vong.

Nhìn không ra, Triệu Thiệu thật đúng là người thông minh có thể thấy rõ đại thế của thiên hạ lúc bấy giờ.

“Vương gia là người làm đại sự sẽ không lạm sát kẻ vô tội.” Nói đến đây, Triệu Thiệu thoạt nhìn không giống như tùy tiện nói.

Nếu là diễn trò, công phu diễn trò kia quả thật có thể mang ra so với Bộ Phong Trần.

Miền Nam tiểu Vương gia này thật đúng là thú vị.

Rời khỏi nơi giam giữ Triệu Thiệu, ta cùng Bộ Phong Trần hàn huyên trên đường về.

“Miền Nam tiểu Vương gia này thật thú vị, nhưng mà ta cuối cùng vẫn cảm thấy hắn không phải vì những lời nói từ miệng hắn mà mạo hiểm đi đến nơi này.” Vừa đi, ta vừa nói.

“Nga, vậy ngươi cảm thấy hắn vì cái gì mà đến nơi này?” Bộ Phong Trần hỏi.

Ta lắc lắc đầu, nói: “Cũng chỉ là một cảm gác, ta cũng không rõ ràng, có thể là ta nghĩ nhiều đi.”

“Ngươi muốn xử trí hắn như thế nào?” Bộ Phong Trần hỏi.

“Dù sao cũng là một Vương gia, tương lai có lẽ sẽ có tác dụng, tạm thời để cho hắn lưu lại.” Ta xem vẻ mặt vô biểu tình của Bộ Phong Trần qua chiếc mặt nạ, hỏi “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Bộ Phong Trần trả lời: “Liền làm theo lời ngươi, tạm thời giữ hắn lại.”

“Hai ngày nay trong quân tu sửa, ta nghĩ nhân cơ hội này đi vào thành Thịnh Dương của Miền Nam nhìn xem tình huống nơi đó thế nào, cũng tốt cho việc an bài chiến sự kế tiếp. Chỉ cần đoạt thành Thịnh Dương, bước tiếp theo chúng ta có thể công tiến Hoàng thành Miền Nam, Thần Quốc muốn phái binh tiếp viện, ta liền thuận tiện giết chết nhuệ khí của bọn hắn.” Ta vừa mới nói xong, sắc mặt Bộ Phong Trần không phải đặc biệt tốt.

Ta nhịn không được lại gần, nhẹ nhàng chạm vào Bộ Phong Trần, cười nói: “Ngươi theo giúp ta đi.” Nói xong câu đó, sắc mặt Bộ Phong Trần thay đổi tốt hơn một chút.

Nam nhân này, ta còn không biết sao?

Sầu Thiên Ca ta chính là một Tướng quân có thể lên chiến trường, Bộ Phong Trần vẫn không yên tâm để ta đi đến một thành trấn xa lại, biết đây là quan tâm của hắn đối với ta, ta còn có cái gì phải oán giận?

Đi Thịnh Dương, một là vì điều tra quân tình, thứ hai cũng coi như là cùng Bộ Phong Trần du ngoạn một chuyến, đổi gió.

“Lúc giết vào Hoàng thành, ta muốn đích thân lãnh binh.” Không để Bộ Phong Trần lên tiếng, ta lập tức đưa tay bưng kín miệng y “Không thể cự tuyệt ta, ai cũng không thể ngăn cản ta ngồi trên lưng ngựa vọt vào cửa lớn hoàng cung Miền Nam.”

“Ngươi a!” Bất đắc dĩ, Bộ Phong Trần cười khổ vỗ vỗ bả vai của ta “Thật sự là một tên tính tình bướng bỉnh, cho ngươi đi, dù sao ta không đồng ý ngươi cũng sẽ không nghe ta.”

“Bộ Phong Trần, Bộ đại môn chủ, tương lai trẫm thống nhất thiên hạ chắc chắc sẽ lập ngươi làm hậu.” Ta cười nói.

Bộ Phong Trần lập tức lạnh mắt nhìn ta, sách, đồ quỷ hẹp hòi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK